Sau bữa trưa, bọn tôi quay lại tập ngay lập tức
“Senakis, lực ngón của cậu lung tung hết cả lên rồi. Đánh kiểu đó sao ra được âm tốt! Cậu phải yêu âm nhạc hơn nữa! Hãy tinh tế, chính xác như khi chạm vào một cô gái! Đánh sao cho Arisaka-san phải kêu lên vì sướng mới được!”
“C-Cái gì cơ!?” Yorka kêu lên, tay trượt phím khiến tiếng đàn vang lên chói tai.
Âm nhạc lập tức dừng lại.
“Kanō, dừng mấy lời ẩn dụ kiểu đó lại đi. Yorka chưa quen đâu.”
“Tớ nghiêm túc mà! Đó là lời khuyên thật đấy.”
“Cậu đúng là có độ nhạy cảm khác người luôn.”
“Bình thường thì chẳng thể tạo ra điều gì đặc biệt,” Kanō Mimei đáp lại với vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
Với gương mặt sắc nét, làn da rám nắng khỏe khoắn và mái tóc vàng xoăn nhẹ, cô trông như một gal chính hiệu, nhưng thực ra lại là một phần tư dòng máu Latin. Dưới vẻ ngoài ấy là một “chiến binh cuồng nhạc” thực thụ.
Kanō là thiên tài, và cô yêu âm nhạc bằng cả trái tim. Nhưng như người ta vẫn nói, “người chơi giỏi chưa chắc đã là người dạy giỏi.” Trực giác thiên bẩm khiến cô thường truyền đạt theo kiểu rất trừu tượng — đầy những từ tượng thanh và cách diễn đạt riêng. Cố hiểu những lời đó nhiều khi khiến người khác càng thêm rối và đánh càng tệ.
Dù vậy, cô chưa bao giờ nổi giận khi ai đó mắc lỗi. Ngược lại, cô luôn cổ vũ, thúc đẩy bằng sự nhiệt huyết lan tỏa. Tôi biết cô thật lòng muốn giúp, nhưng đôi khi kỳ vọng của cô lại khiến người khác thấy ngộp.
“Kanō, cậu lúc nào cũng dạy học sinh kiểu mãnh liệt như thế à?”
“Tất nhiên rồi. Càng giỏi, chơi cùng nhau càng vui mà.”
“…Giờ thì tớ hiểu vì sao các ban nhạc trước của cậu tan rã. Không chỉ vì chuyện tình cảm đâu. Xin lỗi vì từng trêu cậu là ‘kẻ phá ban nhạc’.”
“Miễn là tớ còn được chơi cùng R-inks thì mấy chuyện khác chẳng quan trọng,” cô nói, giọng bình thản đến mức chẳng màng gì đến lời đồn.
Điều khiến Kanō hạnh phúc chỉ đơn giản là được chơi nhạc cùng ban. Sau khi trải qua cách dạy của cô, tôi hiểu ra rằng không chỉ vì tình cảm mà các ban nhạc trước đây của cô tan vỡ.
“Ý cậu là sao vậy, Sena-chan?” Hanabishi lên tiếng thay cho cả nhóm.
“Ban đầu, mấy cậu con trai tham gia ban nhạc vì muốn đến gần Kanō. Họ cố gắng luyện tập hết sức để theo kịp sự hướng dẫn khắt khe của cô ấy.”
“Cũng bình thường thôi. Con trai nào mà chẳng muốn gây ấn tượng với người mình thích,” Hanabishi gật đầu đồng tình ngay.
“Nhưng càng tập nghiêm túc, họ càng nhận ra khoảng cách giữa tài năng của họ và Kanō. Điều đó khiến họ nản. Dù Kanō luôn nhiệt huyết và khích lệ mọi người, đôi khi chính sự cuồng nhiệt ấy lại khiến người khác muốn bỏ cuộc.”
“Thật mỉa mai, nhỉ? Niềm đam mê âm nhạc của Mimei đôi khi lại phản tác dụng,” Hanabishi trầm ngâm nói. Giọng triết lý đó lại rất hợp với cậu ta.
“Vậy là… cậu cũng thấy cách dạy của tớ khó chịu sao, Senakis?” Kanō hỏi, giọng có chút ngập ngừng.
“Đừng nói linh tinh. Huấn luyện nghiêm khắc của cậu là điều cần thiết, nếu tớ không muốn làm trò cười trên sân khấu.”
Suy cho cùng, chính tôi là người đã quyết định chơi guitar cho R-inks trong lễ hội văn hoá.
“Đó mới là tinh thần tớ muốn nghe đấy!” Kanō lập tức tươi cười trở lại, nhưng tôi biết mình phải làm rõ kỳ vọng.
“Dù vậy, trình độ hiện giờ của tớ chỉ đủ để đánh đúng nốt thôi. Tớ sẽ thấy mãn nguyện nếu không làm cả nhóm tụt hạng trong buổi diễn.”
“Thế là chưa đủ đâu, Senakis. Giờ cậu mới chỉ đang xây nền thôi. Đừng hài lòng với việc đánh đúng nốt. Mục tiêu phải cao hơn thế.”
“Cậu định biến tớ thành cái gì chứ?”
“Tớ muốn cậu có thể truyền trực tiếp cảm xúc của mình vào âm nhạc.”
“Nghe cao siêu và mơ hồ quá.”
“Vì cậu mới bắt đầu nên mới thấy thế. Rồi sẽ đến lúc chỉ đánh đúng nốt thôi cũng không làm cậu hài lòng nữa. Cậu sẽ muốn đưa cảm xúc của mình vào bản nhạc,” Kanō nói chắc nịch.
“Tớ chẳng có khả năng đó đâu.”
“Không phải khả năng, mà là khao khát.”
“Vậy sao?”
Hiện tại, chỉ cần đánh đúng là tôi đã phải cố gắng hết sức rồi. Ý tưởng “biểu đạt cảm xúc qua âm nhạc” vẫn còn xa vời lắm.
“Tớ mong cậu sẽ đạt được điều đó trước buổi biểu diễn, Senakis.”
“Đặt mục tiêu cao quá chẳng khiến ai vui đâu.”
“Không đúng!” Ánh mắt Kanō rực sáng, tràn đầy quyết tâm. Với cô, chỉ có một con đường duy nhất — thành công.
“Kanō, hầu hết khán giả đến là để xem cậu diễn. Tớ chẳng thể nào đạt tới trình độ của cậu chỉ trong vài tuần đâu.”
Khó mà trông chờ chuyện tôi đột nhiên “mở khoá tiềm năng” như trong truyện shounen được.
“Điều tớ muốn khán giả cảm nhận là sự hoà hợp đặc biệt của R-inks. Không chỉ là kỹ thuật. Khi đã là thành viên của ban nhạc này, ai cũng là nhân vật chính. Không ai là vai phụ cả,” Kanō khẳng định bằng giọng đầy nhiệt huyết.
“Tất nhiên, tớ muốn cố hết sức để mang lại màn trình diễn tuyệt vời. Nhưng với một người mới như tớ, mà sân khấu đầu tiên lại là tiết mục kết màn của lễ hội… áp lực lớn thật đấy.”
R-inks được chọn diễn tiết mục bế mạc trên sân khấu chính vào ngày thứ hai của lễ hội. Nhờ danh tiếng của Kanō Mimei cùng kỳ vọng khổng lồ từ mọi người, vị trí đó gần như mặc định thuộc về chúng tôi. Cuộc tuyển chọn mà chúng tôi tham gia thật ra chỉ để Kanō xem mọi người thể hiện ra sao.
Thú thật, buổi biểu diễn đó chẳng mấy ấn tượng.
──Ban nhạc này có vấn đề.
Trước hết, trình độ của từng người chênh lệch rõ rệt.
Kanō chơi bass ở đẳng cấp chuyên nghiệp, gần như gánh cả nhóm trong buổi thử bằng phần nhịp điệu vững chắc của mình. Ở đầu bên kia là tôi, tay guitar mới toanh — điều đó không cần nói cũng rõ.
Trống của Hanabishi Kiyotora thì ổn định, giữ nhịp chắc chắn, tạo nền vững cho cả ban. Nhưng theo lời Kanō, “Nhịp của cậu chính xác thật, nhưng vô cảm quá, nghe cứ như máy vậy.” Hanabishi chỉ biết ngơ ngác chẳng hiểu nổi.
Miyachi, giọng ca chính của nhóm, lại thể hiện đầy tự tin và ổn định. Cô có thể hát trôi chảy dù đang đứng trước toàn thành viên CLB âm nhạc. Ít nhất là theo cảm nhận của tôi. Tuy nhiên, Kanō lại góp ý rằng: “Hinaka, cậu vẫn còn quá dè dặt. Hãy bộc lộ bản thân nhiều hơn.” Thêm một lời chỉ dạy mơ hồ nữa. Dù vậy, Miyachi dường như lại hiểu được điều Kanō muốn nói.
Còn Yorka thì khác. Phần chơi của cô ấy là điều tôi có thể hoàn toàn tin tưởng. Kanō cũng đặt niềm tin vào kỹ năng của cô. Nhưng mỗi khi đứng trước khán giả, Yorka lại trở nên căng thẳng, dễ mắc lỗi, khiến phần trình diễn trở nên gò bó và không thể hiện hết khả năng thật sự của mình.
“Nếu ai cũng trở thành nhân vật chính thì tớ thấy hơi khó chịu mất. Tớ sẽ thấy yên tâm hơn nếu mọi ánh nhìn đều dồn về cậu, Kanō-san,” Yorka thú nhận.
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu, Arisaka-san. Cậu có sức hút không thể phủ nhận. Dù trên sân khấu có bao nhiêu cô gái dễ thương đi nữa, chỉ vài người thật sự để lại ấn tượng — và cậu là một trong số đó.”
Kanō nói chắc như đinh đóng cột, có lẽ vì cô đã xem vô số buổi diễn chuyên nghiệp nhờ công việc của bố mẹ trong ngành âm nhạc. Tôi cũng đồng ý với cô ấy. Những cô gái như Yorka có sức cuốn hút tự nhiên khiến người khác không thể rời mắt.
“Sena-chan, liệu chúng ta có thể điều chỉnh ánh sáng sân khấu để giảm sự chú ý lên Arisaka-san không?” Hanabishi, chủ tịch hội học sinh, quay sang hỏi tôi.
“Tớ có thể chỉnh ánh sáng sao cho Yorka không bị quá lộ trước đám đông, nhưng đây là sân khấu chính của lễ hội văn hoá. Là người phụ trách phần này, tớ cũng muốn buổi kết thật hoành tráng và đáng nhớ…” Là bạn trai của Yorka, tôi muốn ủng hộ cảm xúc của cô. Nhưng với tư cách thành viên ban tổ chức, tôi lại muốn mang đến một kỷ niệm thật đẹp cho mọi người.
“Bị kẹt giữa bổn phận và tình yêu, hả SumiSumi?” Miyachi trêu, giọng vừa thương cảm vừa thích thú.
“Với tư cách chủ tịch hội học sinh, tớ ủng hộ một màn biểu diễn thật rực rỡ,” Hanabishi nói thêm.
“Hanabishi, bớt an toàn đi, đánh trống mạnh mẽ hơn vào! Âm nhạc là về cảm xúc, không chỉ là ánh sáng!” Kanō quát lên.
“Tớ đánh đúng nhịp rồi mà.”
“Cậu đánh đúng, nhưng phần chơi dạo này nghe rỗng tuếch. Như thể cậu chẳng đặt tâm hồn vào đó. Có chuyện gì xảy ra trong học kỳ này à?”
“Cậu thật tinh ý, Mimei,” Hanabishi thở dài, đặt đôi dùi trống xuống, “Vì mọi người đã hỏi, tớ nói thật nhé. Tớ đang mang một vết thương khá nặng. Cơn đau ngày càng tệ hơn.”
Hanabishi nói khẽ, ánh mắt cụp xuống. Vẻ u buồn đó chắc chắn đủ khiến người khác phải mềm lòng. Không chỉ vì vẻ ngoài điển trai, mà chính những biểu cảm chân thật thế này mới khiến cậu ta nổi tiếng đến thế.
“Cậu bị thương ở đâu à?” tôi hỏi thay cho mọi người.
“Nỗi đau của trái tim tan vỡ khó mà chịu đựng nổi,” Hanabishi đáp với vẻ nghiêm túc.
Phản ứng của các cô gái đến ngay tức khắc — và không hề nhẹ nhàng.
“Trời ạ, thất tình à? Đúng là điều tụi mình còn thiếu,” Miyachi lầm bầm, giọng đầy ngán ngẩm, phản ánh tâm trạng chung của mọi người.
“Khoan, cô gái đó là ai? Ai đã đá cậu? Arisaka-san, cậu có biết không?”
“Là Hasekura-san lớp mình đấy.”
“Sao mặt cậu lại cau có vậy?”
Kanō và Yorka ghé sát nhau thì thầm.
“Sena-chan, tớ chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ. Cậu giúp tớ được không? Tớ chẳng thể tập trung đánh trống nổi.”
“Cậu chỉ cần vực lại tinh thần trước buổi biểu diễn là được.”
Thật lòng, tôi chẳng biết nói gì hơn. Đã gần hai tháng kể từ khi cậu ấy bị Asaki-san từ chối, vậy mà trông Hanabishi vẫn chưa vượt qua nổi.
“Ngay cả một tay sát gái như cậu mà cũng bị một cú thất tình làm khốn đốn thế này à?”
Tôi hoàn toàn hiểu được nỗi dằn vặt đó của cậu Hanabishi
Tình yêu thật sự chẳng hề dễ dàng. Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác bất an khi tỏ tình với Yorka và bị cô ấy để lửng. Cái cảm giác bất lực khi không kiểm soát nổi cảm xúc của mình — đó là điều tôi sẽ không bao giờ quên.
Dù đang thất tình, Hanabishi vẫn duy trì được vai trò chủ tịch hội học sinh mà không ai phát hiện. Cậu ấy lặng lẽ hoàn thành trách nhiệm trưởng ban lễ hội văn hoá một cách gương mẫu.
Theo một cách nào đó, có lẽ việc được tham gia R-inks lại là may mắn với cậu ấy— nơi duy nhất cậu có thể buông bỏ vẻ ngoài hoàn hảo và bộc lộ những tổn thương bên trong.
“…Đáng tiếc là, có vẻ như người tớ thích chẳng mấy quan tâm đến tớ.”
Gã trai vốn luôn tươi cười, điển trai ấy giờ chỉ thở dài, vẻ ảm đạm phủ lên khuôn mặt như bầu trời âm u.
“Tớ cứ tưởng cậu là kiểu người sẽ vượt qua nhanh, kiểu như vấp một cô thì chuyển sang cô khác ngay chứ.”
Với những người xem tình yêu quá nhẹ, càng yêu nhiều lại càng mất đi cảm giác đặc biệt — ít nhất tôi từng nghĩ vậy.
“Tớ cũng từng nghĩ thế. Nhưng đau vì tình thật sự không phải thứ có thể gạt bỏ dễ dàng.”
Được nhiều người thích không có nghĩa là cậu ta miễn nhiễm với nỗi đau thất tình. Nhìn khuôn mặt Hanabishi, tôi lại nhớ rõ điều đó.
“Công nhận cậu dám thẳng thắn nói ra nỗi buồn của mình, cũng đáng nể thật.”
“Tớ vẫn cố tỏ ra bình thường trước Asa— ý tớ là Hasekura-san. Nhưng đúng là, tớ xin lỗi vì để mọi người thấy bộ dạng thảm hại này.”
“Buồn thì cứ nói ra thôi, chẳng có gì phải xin lỗi cả.”
“Nhưng có vẻ thủ lĩnh của chúng ta không hài lòng với phần trống của tớ.”
Kanō khoanh tay đứng đó, gật đầu tán thành.
“Hãy dồn hết nỗi đau đó vào tiếng trống đi. Đánh bằng cơn giận hay nỗi buồn mà cậu đang cảm thấy.”
“Ý hay đấy! Thấy chưa, Senakis hiểu tớ còn hơn ai hết!” Kanō cười rạng rỡ, trông cực kỳ mãn nguyện.
“Chỉ thế thôi có đủ không đây?” tôi bật cười khổ sở.
“Thực ra, tớ có một đề xuất.” Đôi mắt Kanō sáng lên với ý chí kiên định. “Mọi người hầu như chẳng có thời gian luyện cùng nhau, phải không? Ai cũng bận cả.”
Rõ ràng cô đang muốn thắt chặt thêm sự gắn kết giữa các thành viên trong ban nhạc.
Kanō — với tình yêu âm nhạc mãnh liệt.
Miyachi — giọng ca còn rụt rè.
Tôi — gã tân binh vụng về.
Yorka — người hay run khi biểu diễn.
Và Hanabishi — kẻ đang ôm trái tim tan vỡ.
“Vì buổi tập ở trường kết thúc sớm, mà thuê phòng thu lại đắt, nên sao không tổ chức trại huấn luyện ở nhà tớ vào cuối tuần sau? Nhà tớ có phòng thu riêng đấy.”
“Trại huấn luyện!?”
Không cần nói cũng biết, khi ‘chỉ huy nghiêm khắc’ Kanō Mimei đã ra lệnh, bốn đứa còn lại chẳng ai có quyền từ chối.
