I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 05 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 4.3 Vượt qua

“Chào buổi sáng, Kisumi-kun!”

Kèm theo tiếng chào tươi rói ấy, em gái tôi – Ei – đáp thẳng lên bụng tôi. Cú bật người quá mức nhiệt tình của con bé khiến cơn buồn ngủ bị đánh bay ngay lập tức.

Mi mắt tôi nặng trĩu, nhưng vẫn cố liếc nhìn chiếc điện thoại đặt cạnh gối. Bên cạnh, cây đàn guitar nằm yên lạnh ngắt, còn miếng gảy thì chẳng biết đã rơi đi đâu.

Cảm giác như thời gian nhảy cóc, và sáng đã đến lúc nào không hay.

“Kisumi-kun, dậy rồi nè! Thấy chưa, em đánh thức anh đúng như anh nhờ rồi đó.”

“……”

Tôi đã chấp nhận sự thật rằng bản thân không thể tự dậy nổi, nên đành giao trọng trách báo thức cho Ei. Giờ thì tôi chẳng còn sức để cảm ơn hay trách mắng vì cú tấn công quá mức ấy, chỉ lặng lẽ đẩy cô em ngày càng “bự con” ra khỏi người mình.

Nửa năm qua, con bé lại cao thêm, chẳng còn dáng vẻ của một học sinh tiểu học nữa. Người ngoài nếu nhìn qua chắc còn tưởng là sinh viên có gương mặt trẻ con.

Nhưng nghiêm túc mà nói, con bé cần phải ý thức hơn một chút. Dù tôi là anh ruột đi nữa, việc vô tư leo lên người con trai như thế không ổn chút nào.

“Không phản ứng gì hết trơn, chán ghê.”

“Đừng thử tâm trạng người khác bằng cách bạo lực như thế. Với lại, gọi là onii-chan đi.” Tôi cố lắc đầu, gượng dậy khỏi giường, vẫn còn ngái ngủ.

“Trông anh mệt ghê.”

“Anh mệt thật. Hôm qua ngủ không đủ.” Tôi ngáp một cái dài, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh nổi.

“Anh sẽ biểu diễn cùng Yorka-chan đúng không?”

“Ừ. Mọi người trong ban nhạc đều giỏi cả, nên anh phải cố gắng theo kịp.”

“Ei cũng muốn xem anh diễn nữa!”

“Được, nhưng chỉ khi có người đi cùng.”

“Trường gần mà, em đi một mình được.”

“Thế ai là người lạc ở lễ hội mùa hè hả?” Tôi nhìn cô bé bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Em lớn rồi mà, sẽ không sao đâu!”

“Anh không tin.” Tôi đáp gọn lỏn.

“Vậy em xem với Hinaka-chan!”

“Miyachi sẽ lên sân khấu hát, sao đi cùng được.”

“Hinaka-chan cũng biểu diễn à?”

“Em chưa biết hả?”

“Chưa.” Ei có vẻ hơi buồn.

“Miyachi còn đang do dự có nên hát hay không, chắc vì thế nên chưa nói với ai.”

“Vậy em xem cùng ai bây giờ? Chị Aria? Hay cô Shizuru?”

“Tại sao em có thể thoải mái nhờ hai người nổi tiếng như thế đi cùng hả?”

Không biết do còn nhỏ nên vô tư, hay bẩm sinh đã liều, nhưng phải can đảm lắm mới dám rủ hai người như thế hộ tống đi xem lễ hội trường.

“Chắc họ sẽ cho em ngồi chỗ đẹp.”

Lý do thật thực tế, dù hơi thiếu cảm xúc.

Tôi biết Aria-san có thể sẽ đồng ý mà chẳng mảy may khó chịu, nhưng lợi dụng lòng tốt của cô ấy thì không đúng chút nào.

“Bố mẹ đều bận hôm đó.”

Bố sẽ đi công tác sớm, còn mẹ — biên tập viên tạp chí — thì phải giám sát buổi chụp hình. Cả hai đều ngập đầu trong công việc.

“Em có thể nhờ Sayu mà.”

“…Sayu-chan trông người lớn quá, khiến em thấy hơi căng thẳng.” Ei đáp, giọng hơi ngượng ngập.

“Anh không hiểu lắm, nhưng ít ra em cũng biết giữ ý. Giá mà em cũng biết giữ ý với anh thì tốt.”

“Kisumi-kun thì vẫn là Kisumi-kun thôi.”

Làm sao tôi mới có được chút uy nghiêm nào của một người anh trai đây? Đúng là nan giải.

“Sayu có buổi sinh hoạt câu lạc bộ trà đạo, nhưng chắc xong trước khi buổi biểu diễn bắt đầu. Anh sẽ nhờ giúp cho.”

“Thật không? Đừng quên đấy nhé!”

Sau khi chắc chắn tôi không quên, Ei rời khỏi phòng. Tôi thay đồ rồi đi xuống nhà.

Dưới phòng khách, Ei đang cho cá vàng ăn. Em ấy vẫn tự tay chăm sóc chúng, đúng như lời hứa khi bắt được ở hội hè mùa hè.

Không thấy đói, tôi chỉ uống cà phê với vài chiếc bánh quy. Trong khi lơ đãng xem bản tin thời tiết buổi sáng, cô phát thanh viên nhắc rằng nhiệt độ sẽ bắt đầu giảm từ hôm nay, dặn mọi người giữ gìn sức khỏe.

“Kisumi-kun, nếu không đi sớm, ảnh sẽ trễ đấy.”

Giọng Ei kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng. Tôi vội khoác áo đồng phục rồi bước ra cửa.

“Sena-san, tập trung đi. Giọng em uể oải quá.” Kanzaki-sensei nhắc trong giờ sinh hoạt đầu buổi.

“Kanzaki-sensei, em có thể lên phòng y tế chợp mắt chút không ạ?”

“Đừng nghĩ trốn tiết dễ vậy. Đã còn sức xin phép là còn sức ngồi học.”

“Làm ơn ạ?”

“Từ chối.”

“Nếu không lên phòng y tế, cho em qua phòng câu lạc bộ trà đạo cũng được. Em thích chiếu tatami lắm, em sẽ im lặng mà.”

“Sena-san.”

“Vâng?”

“Cô sẽ không nhắc lại lần hai.”

“Em xin lỗi ạ.”

Ánh nhìn lạnh như băng từ bục giảng lập tức khiến tôi tỉnh táo hẳn. Quả là liều thuốc tốt nhất cho cơn buồn ngủ.

Ngay khi giờ sinh hoạt kết thúc, một nhóm bạn trong lớp tụ tập quanh Yorka. Miyachi và Nanamura cũng ở đó, chắc đang bàn chuyện quán dim sum lớp tôi sẽ mở ở lễ hội văn hóa. Từ khi bắt đầu chuẩn bị, Yorka đã chủ động nói chuyện với bạn bè trong lớp nhiều hơn — điều mà tôi thấy thật đáng mừng.

Nhận ra ánh nhìn của tôi, Yorka liếc qua. Cậu ấy thoáng có vẻ áy náy, nhưng nhanh chóng quay lại với cuộc trò chuyện. Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu ấy, nhưng quyết định không chen ngang.

“Cậu đúng là gan thật, dám đùa giỡn với cô Kanzaki như thế,” Asaki-san nói rồi ngồi xuống bàn trước tôi.

“Thật sao? Tớ đâu có nghĩ gì nhiều đâu.”

“Người ta thường không nhận ra điểm mạnh của bản thân.”

“Ví dụ?”

“Chẳng hạn, làm sao cậu tập hợp được ban nhạc mới R-inks — với Kanō Mimei, thủ lĩnh câu lạc bộ nhạc nhẹ, chơi bass; cậu chơi guitar; Miyauchi-san hát chính; Arisaka-san chơi keyboard; và cả chủ tịch hội học sinh đánh trống? Làm sao mà đội hình kỳ lạ như thế lại hình thành được vậy?”

“Chắc là nhờ sức hút của tớ.”

“Ít ra cậu cũng biết điều đó.”

Tôi chỉ nói đùa, vậy mà Asaki-san lại gật đầu như thể công nhận thật.

“Nếu tớ có kiểu sức hút đó thì đời chắc dễ hơn nhiều,” tôi nói, gục đầu xuống bàn.

“Dù cậu có định chợp mắt thì tiết đầu cũng sắp bắt đầu rồi,” Asaki-san nói, rồi đưa tay xoa vai tôi.

“Ờ, đúng chỗ đó.”

“Wow, vai cậu căng thật. Nhất là bên trái. Có phải do dây đeo đàn không?”

“Cậu cũng khéo tay đấy.”

“…Tớ hay xoa vai cho mẹ mà.”

“Tớ đoán cậu có chuyện muốn nói.”

“Thật ra, dạo này gia đình tớ sắp có thay đổi lớn.”

“Thay đổi gì thế?”

“Mẹ tớ sắp tái hôn,” cô nói khẽ, gần như thì thầm.

“Trông cậu chẳng có vẻ vui cho lắm.”

“Thật lòng tớ vẫn thấy bối rối.”

“Cũng dễ hiểu thôi. Có một người lạ đột nhiên trở thành người trong nhà là chuyện không dễ thích nghi.”

“Nghe thì trẻ con, nhưng từ trước đến giờ chỉ có hai mẹ con tớ, cùng nhau vượt qua đủ thứ. Giờ nghĩ đến việc nhà mình bỗng có thêm người, tớ thấy hơi sợ.”

“Cậu đã gặp ông ấy chưa?”

“Rồi. Ông ấy có vẻ tốt, và thật sự quan tâm đến mẹ tớ,” cô đáp, nhưng giọng thiếu đi sự tin chắc.

“Vẫn còn điều gì khiến cậu bận tâm à?”

“Chỉ là… có lẽ tớ chưa sẵn sàng để trưởng thành.”

Tôi quay đầu lại nhìn cô, khi cô vẫn đang xoa vai tôi. “Cậu đã nói cảm xúc đó với mẹ chưa?”

“Chưa.”

“Cậu phản đối cuộc hôn nhân này à?”

“Không hẳn, chỉ là…” Cô ngập ngừng, môi run nhẹ khi đang tìm lời.

Nhưng trước khi nói tiếp, chuông vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.