Ngay sau khi buổi họp thường lệ của ban tổ chức lễ hội văn hoá kết thúc sau giờ học, Hanabishi liền tiến thẳng về phía tôi. Rõ ràng cậu ấy đang ra hiệu rằng đã đến lúc ban nhạc R-inks bắt đầu buổi tập.
“Tớ phải sang câu lạc bộ trà đạo, nên đi trước đây. Hôm nay cậu làm tốt lắm, Chủ tịch Hội học sinh.” — Asaki-san nói nhanh rồi rời đi ngay.
“…Này, Sena-chan, nghỉ một chút trước khi tập nhé?”
“Buổi họp vừa dài lê thê rồi còn gì. Nếu đến muộn là bị ‘trung sĩ huấn luyện’ mắng cho xem.”
Mỗi ban đều đang có tiến độ khác nhau, có nhóm suôn sẻ, có nhóm gặp khó khăn, nhưng tất cả đều cảm nhận rõ áp lực khi lễ hội văn hoá đang đến gần.
“Cậu dạo này ngoan hẳn ra. Lúc nào cũng nghiêm túc quá, Sena-chan.”
“Tớ không thể chơi dở trước mặt Yorka được.”
“Tớ hiểu, nhưng lúc họp trông cậu buồn ngủ lắm đó.”
“Ừ, cậu nói đúng. Có lẽ nghỉ một lát sẽ giúp tớ tập trung lại.”
“Vậy lên sân thượng đi.”
Trên đường đi, chúng tôi mua vài lon đồ uống nóng ở máy bán hàng tự động rồi cùng bước lên sân thượng. Vừa đẩy cánh cửa nặng ra, làn gió mát liền thổi đến khiến đầu óc tôi tỉnh táo hẳn.
Trời đã bắt đầu se lạnh, nên sân thượng vắng người, ngoại trừ vài nhóm đang luyện tập cho lễ hội. Hanabishi và tôi đi ngang qua họ, tìm một góc yên tĩnh.
Một nhóm nữ sinh đang tập nhảy. Các cô gái ấy đang biểu diễn bài “Nanairo Climax”, ca khúc nổi tiếng của nhóm Beyond the Idol. Nhóm này — thường được gọi tắt là Biyoai — từng góp mặt trong chương trình đêm giao thừa năm ngoái và hiện đang ở đỉnh cao danh tiếng.
Khi bài hát từ chiếc loa di động vừa dứt, một trong các cô gái nhận ra Hanabishi.
“Là Chủ tịch Hội học sinh kìa!” — cô hét lên bằng giọng đầy phấn khích.
Hanabishi giơ tay vẫy chào, khiến mấy cô gái kia đồng loạt reo lên. Quả đúng là người nổi tiếng nhất trường, cậu ta có cả một đội fan nữ cuồng nhiệt.
“Ơ, Sena-senpai! Cảm ơn anh lần nữa vì đã giúp bọn em hồi trưa ạ!” — tôi giật mình khi nghe ai đó gọi. Nhìn kỹ lại, thì ra đó là một trong những cô gái thuộc Câu lạc bộ Thần tượng mà Sayu đã giới thiệu hồi giờ ăn trưa.
“Lại luyện tập rồi à?”
“Vâng! Bọn em quyết tâm tập đến khi màn nhảy hoàn hảo mới thôi. Bọn em muốn khiến khán giả thật sự ấn tượng khi xem.”
“Anh tin là vậy. Cố gắng lên nhé.”
Hanabishi và tôi đứng xem mấy cô gái tập luyện một lát rồi tìm được một chiếc ghế trống để ngồi.
“Cậu quen mấy cô ấy à?”
“Họ đến nhờ tớ tư vấn về tiết mục biểu diễn hồi trưa.”
“Cậu có nghỉ ngơi đủ không?”
“Thật ra cũng khá mệt. Dạo này tớ hầu như chẳng có thời gian nói chuyện với Yorka, chứ đừng nói là hẹn hò. Cô ấy đi ngủ sớm, nên tớ cũng không muốn gọi hay nhắn tin làm phiền.”
“Căng thật. Arisaka-san đúng là chỗ dựa tinh thần của cậu nhỉ?”
“Ừ, nhưng chắc cô ấy sắp giận rồi vì tớ ít liên lạc quá.”
“Yên tâm, Arisaka-san hiểu mà. Cô ấy biết cậu đang cố gắng hết sức.”
Mặt trời buổi chiều chiếu chói loà, lon cà phê mua khi nãy giờ đã nguội vừa vặn để uống.
“Mấy cô gái kia dễ thương thật.”
“Chỉ riêng việc học được vũ đạo phức tạp của Biyoai đã đủ đáng nể rồi.”
Dù không rành về nhảy múa, tôi vẫn thấy rõ họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức để hoàn thiện từng động tác.
“Thế cậu thích ai trong nhóm Biyoai?” — Hanabishi hỏi. — “Tớ là fan của Tateishi Ran.”
“Cậu vẫn thích kiểu tóc ngắn giống Asaki-san nhỉ? Tớ lại thích Ema Kuraha hơn, dù cô ấy rời nhóm năm ngoái rồi.”
“Cậu đúng là luôn có hứng với mấy cô tóc dài kiểu Arisaka-san. Nhưng tớ không ngờ cậu cũng thích idol đấy, bất ngờ ghê.”
“Năm ngoái trong lớp tớ có một thằng cực mê Biyoai, nên nghe về họ suốt. Với lại em gái tớ cũng thích nhóm đó, cứ mỗi lần họ lên TV là nó lại bắt chước điệu nhảy theo.”
“Em gái cậu chắc lớn lên xinh lắm cho xem.”
“Chưa biết đâu. Giờ thì nó vẫn nghịch lắm.”
“Thế là tại cậu nuông chiều quá rồi. Nhìn cách em ấy bám lấy cậu ở lễ hội mùa hè là biết thương anh trai đến mức nào.”
“Ừ, cảm ơn cậu lần đó đã giúp tìm Ei, Hanabishi.”
“Không có gì. Được làm hiệp sĩ cứu mỹ nhân là vinh dự của tớ mà.” — cậu ta nói, vẫn thoải mái buông những câu sến rện như thường.
“Giờ thì tớ hiểu vì sao cậu nổi tiếng rồi.”
“Tớ luôn trong hành trình đi tìm tình yêu đích thực mà.”
“Hy vọng cậu sớm tìm thấy.”
“Giá mà tình yêu đơn giản như định mệnh hay sợi chỉ đỏ buộc duyên, nhưng đời thực đâu có vậy, đúng không?”
“Nếu thật sự có, chắc cậu cũng chẳng thể nhìn đến ai khác nữa.”
Hanabishi nheo mắt như bị ánh hoàng hôn làm chói.
“Này, Sena-chan, cậu có biết vì sao trường mình lại cho phép lên sân thượng không?”
“Tớ tưởng là sân thượng lúc nào cũng mở sẵn chứ.”
“Hồi trước thì bị cấm đấy. Nhưng có một chủ tịch hội học sinh từng lấy việc mở sân thượng làm lời hứa khi tranh cử.”
“Không thể nào… ý cậu là…?”
Một gương mặt lập tức hiện lên trong đầu tôi. Hanabishi mỉm cười, xác nhận điều tôi đoán.
“Đúng vậy, chị của bạn gái cậu — Arisaka Aria.”
“Cô ấy để lại di sản to thật đấy!”
Từ việc mở rộng quy mô lễ hội văn hoá cho tới hàng loạt cải thiện khác, dấu ấn của Arisaka Aria vẫn còn khắp nơi ở Eisei High.
“Hình như lý do cô ấy đưa ra là ‘Nhắc đến tuổi trẻ thì phải có sân thượng!’ Và cô ấy thực sự biến nó thành hiện thực. Năm đó, lễ hội văn hoá còn có một sự kiện cho học sinh tỏ tình công khai trên sân thượng nữa. Siêu nổi luôn. Ai cũng muốn lợi dụng không khí lúc ấy để tỏ tình.”
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy.
“Cậu biết nhiều thật đấy. Đúng là chủ tịch hội học sinh, nắm rõ lịch sử trường ghê.”
“Thật ra là anh trai tớ từng ở trong hội học sinh hồi đó. Ảnh kể rằng bị kéo vào đủ chuyện bởi nữ chủ tịch năm nhất đầu tiên của Eisei High.”
“Nghe như anh cậu khổ sở lắm nhỉ.” Tôi bật cười, thấy hơi đồng cảm. “Anh cậu là người thế nào, Hanabishi?”
“Anh tớ, Hanabishi Genshin, là người thừa kế bệnh viện gia đình và được kỳ vọng sẽ trở thành bác sĩ. Ảnh nghiêm túc, điềm tĩnh, như một samurai thật sự. Không giống tớ, ảnh đúng kiểu người ngay ngắn, chăm chỉ. Luôn đứng nhất lớp, làm gì cũng giỏi.”
Mặc dù nói khiêm tốn, nhưng bản thân Hanabishi Kiyotora cũng là học sinh đứng hạng ba trong khối. Với một người như cậu ấy mà vẫn kính trọng anh trai vô điều kiện, chắc chắn người anh thực sự rất xuất sắc.
“Khoan đã… anh cậu có biệt danh là ‘Gen-chan’ phải không?” — tôi hỏi, hơi nghiêng người về phía trước.
Hanabishi gật đầu.
“Gen-chan là anh cậu á!?”
Aria-san đúng là không phải người bình thường. Đánh bại cả học sinh lớp trên trong cuộc bầu cử rồi bắt người ta làm phó chủ tịch — rất hợp với tính cách cô ấy.
“Cậu biết anh tớ à?”
“Tớ mới nghe Aria-san nhắc đến tên ảnh gần đây thôi. Không ngờ anh cậu lại đồng ý làm phó chủ tịch cho cô ấy. Làm việc với người tự do như Aria-san chắc mệt lắm.”
“Cô ấy bền bỉ lắm. Ban đầu ảnh chỉ miễn cưỡng đồng ý, nhưng cuối cùng cũng bị cuốn theo sức hút của cô ấy. Thậm chí còn tỏ tình luôn.”
“Thật á? Có phải là dưới cây anh đào sau trường không?”
“…Ừ, đúng chỗ đó.”
“Kết quả sao rồi?” — tôi tò mò hỏi.
Nếu anh trai Hanabishi giống cậu ta, chắc chắn là điển trai. Làm việc cùng nhau lâu như thế, chuyện nảy sinh tình cảm cũng chẳng lạ gì.
Lần Aria-san và tôi ăn sáng ở quán cà phê trên đường từ nhà Kanzaki-sensei về, cô ấy tỏ ra khá chắc chắn rằng mình không có bạn trai. Nhưng có lẽ khi đó cô ấy chỉ giấu thôi. Dù vậy, cô ấy từng bảo với Yorka rằng nhân vật trong câu chuyện của mình chính là Kanzaki-sensei.
“Cậu có vẻ hào hứng quá nhỉ, Sena-chan. Nhìn vui ra mặt luôn.”
“Tất nhiên rồi! Có thêm chuyện để trêu Aria-san mà.”
“Thế cậu hay gặp cô ấy vì cô ấy là chị của Arisaka-san à?”
“Thật ra tớ gặp Aria-san trước. Cô ấy là gia sư bán thời gian ở trung tâm luyện thi mà tớ học hồi cấp hai.”
Hanabishi tròn mắt ngạc nhiên thật sự. “Cậu đúng là gặp may đấy chứ.”
“Chỉ là trùng hợp thôi. Với lại, người luôn được vây quanh bởi con gái là cậu cơ mà.”
“Họ chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của tớ thôi. Trong mắt họ, tớ giống như món đồ để khoe ra cho người khác thấy.”
“Không cần tự hạ thấp mình thế đâu.”
“Con gái cũng có ham muốn như con trai thôi. Khi họ thấy chán, họ sẽ tìm nơi khác để hướng đến.”
“Wow, nghe vừa thẳng thắn vừa hơi buồn đấy.”
Lời nói của Hanabishi thực tế đến mức khiến tôi muốn vùi đầu xuống bàn. Không biết Yorka có khi nào cũng kìm nén nhiều thứ như vậy mà chẳng nói ra không.
“Cậu mới là người may mắn, Sena-chan. Cậu tìm được người thật sự đặc biệt, và hơn nữa, tình cảm đó là từ hai phía. Đáng quý lắm.” Hanabishi nói với giọng pha chút ghen tị thật lòng.
“Ý cậu là Asaki-san từng đặc biệt với cậu à?” — tôi hỏi, tự hỏi có phải đó là lý do cậu ta rủ tôi lên sân thượng không.
“Không biết nữa. Với tớ, Hasekura Asaki khác hẳn mọi cô gái khác. Nhưng cuối cùng thì… chắc chỉ là ảo tưởng một chiều thôi.”
“Cậu từng trải quá nhiều rồi, Hanabishi, nên mới thành ra bi quan với tình yêu thế.”
“Cậu nghĩ vậy à?”
“Tình yêu bắt đầu từ một ảo tưởng một chiều cũng chẳng có gì lạ. Chính việc mình mê mẩn ai đó đến mức ấy mới khiến người đó trở nên đặc biệt. Còn kết quả ra sao thì là chuyện khác.”
“…Sena-chan, tớ mừng vì cậu tìm được tình yêu của mình với Arisaka-san.”
“Ừ. Yorka cho tớ sức mạnh để tiếp tục cố gắng.”
Chỉ cần có cô ấy làm trung tâm, tôi như tìm thấy một nguồn sức mạnh mà trước đây chưa từng có.
“Nghe ngầu thật.” Hanabishi khen thẳng thắn, khiến tôi hơi đỏ mặt.
Tôi vội chuyển chủ đề. “Thế còn chuyện tỏ tình của anh cậu thì sao?”
“Anh ấy bị từ chối. Cô ấy nói mình không có thời gian hay tâm trí cho chuyện yêu đương. Rõ ràng, dứt khoát, không để lại chút hy vọng nào. Anh ấy suy sụp thật sự. Ít nhất thì sau đó cũng đỗ vào trường y.”
“Tớ tự hỏi không biết kiểu người như thế nào mới khiến Aria-san muốn hẹn hò nhỉ.”
Hanabishi nhún vai. “Điều buồn cười ở tình yêu là — dù có đẹp đến đâu, người ta cũng chẳng chắc chắn sẽ tìm thấy người thực sự dành cho mình.”
Cậu ấy mở lon cà phê, nhăn mặt. “Nó nguội ngắt rồi.”
“Về thôi. Trời bắt đầu lạnh rồi đấy.”
Nghĩ đến “trung sĩ huấn luyện” đang chờ ở phòng nhạc, tôi liền uống nốt phần cà phê còn lại. Hơi ấm lúc mua giờ đã biến mất hoàn toàn.
“Nhưng mà, cũng có một điều tốt từ vụ anh tớ thất tình đấy.”
“Ồ? Gì vậy?”
“Anh ấy mua một bộ trống để giải khuây. Nhờ vậy mà tớ tập đánh trống, rồi mới lập ban nhạc với mọi người. Cuối cùng, mọi thứ lại nối với nhau theo cách chẳng ai ngờ.”
“Cuộc sống thật bất ngờ,” tôi khẽ lẩm bẩm.
“Sena-Chan… cậu có nghĩ nỗi đau thất tình rồi cũng sẽ phai nhạt, chỉ còn lại như một ký ức xa không?”
“Tớ không biết nữa. Bọn mình vẫn đang sống giữa tuổi trẻ mà.”
“Đừng để tình yêu của cậu chỉ trở thành ký ức của tuổi trẻ—” Hanabishi nói dở chừng rồi ngừng lại.
“Này, cậu có thể cổ vũ tớ một chút chứ.”
“Ờ… trước đây tớ từng khuyên một cô gái tỏ tình, vì nghĩ cô ấy có cơ hội. Nhưng kết quả không như mong đợi, nên tớ cảm thấy mình đã vô trách nhiệm.”
“Cậu thụ động thật đấy. Không chỉ trong chuyện tình cảm mà cả mọi thứ khác nữa.”
Dù có vẻ ngoài điển trai và được nhiều cô gái chú ý, Hanabishi lại luôn bận tâm vì bản thân quá dễ bị chi phối bởi người khác.
“Tớ khá giỏi trong việc đọc cảm xúc người khác và đáp lại đúng điều họ mong đợi. Nhất là trong chuyện tình cảm — nó vốn đơn giản mà.”
Với người như Hanabishi, khi thường xuyên nhận được tín hiệu rõ ràng từ các cô gái, cuộc sống chắc hẳn trông rất vui vẻ.
“Nhưng mỗi khi tớ chủ động, tớ thường thất bại. Như lần tớ tỏ tình với Hasekura-san chẳng hạn.”
“Ủng hộ ai đó không phải là vô trách nhiệm đâu, mà là có ý nghĩa. Tớ nghĩ thế, và tớ cũng muốn nhận được sự ủng hộ của cậu.”
Sự ủng hộ có thể chỉ là khích lệ trong chốc lát, cũng có thể là một sự đồng hành dài lâu.
“Ủng hộ nghĩa là khuyến khích người khác cố gắng và đạt được điều gì đó, dù tương lai có mơ hồ. Nếu nhờ vậy mà họ hành động, thì nó có giá trị. Dù đôi khi hơi nặng nề, nhưng được ai đó ủng hộ luôn khiến người ta thấy ấm lòng.”
Đôi khi, khi phải vật lộn một mình, chỉ một lời động viên đơn giản thôi cũng đủ tạo nên thay đổi lớn.
“Với lại, cậu từng nói từ chuyện thất tình của anh trai cậu mà lại sinh ra điều tốt đẹp còn gì. Có khi cô gái kia cũng tìm được điều tốt cho riêng mình rồi.”
“…..” Hanabishi ngẩng nhìn bầu trời, sắc xanh ban ngày đang dần phai.
“Vậy nên, Hanabishi, đừng giữ trong lòng nữa. Tiếp tục cổ vũ tớ đi!” Tôi quay lưng về phía cậu ấy.
“Sena-chan, tớ mong cậu và Arisaka-san sẽ mãi hạnh phúc bên nhau,” Hanabishi khẽ nói, giọng cậu trầm nhẹ như lời cầu chúc, khi bàn tay khẽ chạm vào lưng tôi.
***
Khi chúng tôi bước vào phòng tập, chẳng có gì ngạc nhiên khi Kanō đang trong tâm trạng tệ hại.
“Các cậu đến muộn rồi! Nhất là cậu, Senakis! Người cần tập nhiều nhất lại đến muộn à?!”
Ba cô gái đã có mặt từ trước, trong đó có Yorka — hôm nay cô ấy vừa kịp hoàn thành bài tập sớm.
“Xin lỗi, bọn tớ vừa có một cuộc nói chuyện quan trọng giữa hai thằng đàn ông!” Tôi đáp lại dứt khoát. Hôm nay tôi cảm thấy muốn nói thẳng.
Hanabishi cũng lên tiếng phụ họa: “Phải, chuyện riêng của đàn ông bọn tớ thôi.”
“Thôi được rồi! Mau chuẩn bị đi!” Kanō càu nhàu, rõ ràng chẳng muốn phí thêm thời gian.
Khi tôi đang chỉnh lại cây đàn, Yorka bước đến, tò mò hỏi:
“Cậu với Hanabishi-kun nói chuyện gì thế?”
“Muốn tớ kể cho nghe không?”
“Thật à? Cậu kể đi.”
Thay vì trả lời, tôi kéo Yorka vào lòng. Cô ấy khựng lại, bất ngờ trước hành động thân mật giữa chốn đông người. Bình thường chúng tôi không ôm nhau trước mặt người khác, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn ôm chặt cô ấy, nói hết mọi điều bằng vòng tay này.
Ba cô gái còn lại, dĩ nhiên, đều đang nhìn. Nhưng tôi vẫn không buông ra.
“Ki-Kisumi?”
“Tớ yêu cậu, Yorka.” Tôi thì thầm bên tai cô ấy.
“Cậu sao vậy?”
“Tớ chỉ muốn nhắc mình nhớ rằng mình may mắn đến mức nào khi có thể yêu một người như cậu.”
Thật lạ. Chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, cả tim lẫn cơ thể tôi đều dịu lại.
“Đừng lo, tớ cũng yêu cậu.”
“Nhưng dạo này mình đâu có nói chuyện với nhau nhiều, đúng không?”
“Chuyện đó… giờ tạm thế thôi mà.”
“Chính vì vậy nên chúng ta càng phải ôm nhau nhiều hơn, dù có hơi đường đột một chút. Cần nạp lại năng lượng cảm xúc trước khi nó cạn kiệt.”
Yorka khẽ thả lỏng, rồi vòng tay ôm lại lưng tôi.
“Sena-chan, cậu thể hiện quá mức rồi đấy.”
“Chuẩn đàn ông luôn, SumiSumi.”
“Senakis, bớt phần tình cảm lại trong giờ tập đi!”
“Cho tớ thêm chút nữa! Không thì tớ hôn cô ấy ngay tại đây bây giờ!”
“Kisumi, hôn trước mặt bạn bè thì hơi quá rồi đó!”
“Thôi nào, Yorka. Lần đầu bọn mình hôn nhau là ở Shibuya còn gì, nhớ không? Khi đó—” Tôi vừa nói thì Yorka vội lấy tay che miệng tôi lại.
“Là vì tớ quá vui khi nhận được sợi dây chuyền cậu tặng nên mới làm thế thôi!”
Ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi chơi trọn ba bài mà không mắc một lỗi nào.
