“Này, Ki-senpai, có rảnh chút không?”
Giờ nghỉ trưa, Yukinami Sayu — đàn em hồi cấp hai của tôi — ghé vào lớp.
Mái tóc nâu nhạt màu trà sữa được cắt bob chạm vai, phần mái nghiêng sang một bên cố định bằng kẹp nhỏ. Cúc áo trên cùng của đồng phục cô ấy mở ra, váy thì ngắn hơn quy định, toát lên vẻ năng động của một nữ sinh trung học đang tận hưởng tuổi trẻ. Cả lớp xôn xao khi Sayu xuất hiện.
“Có chuyện gì à, Sayu?”
“Xin lỗi vì đến đột ngột. Bạn em muốn xin chút lời khuyên về sân khấu lễ hội. Anh có rảnh không?”
“Ừ, nói thử xem nào.” Tôi đặt cây guitar sang một bên.
“Cảm ơn! Ban đầu em tính hỏi Asa-senpai xem anh có bận không, nhưng nghĩ nói chuyện với anh chắc dễ hơn, vì mình quen nhau lâu rồi mà,” Sayu nói với vẻ thân mật thường ngày.
Cô vẫy tay ra hiệu với nhóm bạn đang chờ ngoài hành lang, và bảy cô gái khác bước vào lớp.
“Không sao đâu, Ki-senpai dễ tính lắm, cứ hỏi thoải mái nha!”
Bị bao quanh bởi đám đàn em lạ mặt, tôi thấy hơi căng thẳng, như thể đang bị đánh giá từ mọi phía.
Họ tự giới thiệu là thành viên của Câu lạc bộ Thần tượng — khác với Câu lạc bộ Khiêu vũ. Tất cả đều là fan cuồng của các idol nữ, và cho lễ hội sắp tới, họ định biểu diễn các ca khúc thần tượng trên sân khấu chính. Họ còn muốn tái hiện lại bầu không khí như một buổi diễn thật sự.
Câu hỏi của họ xoay quanh màn xuất hiện trên sân khấu. Thay vì đi ra từ cánh gà như thường lệ, họ muốn xuất hiện cùng lúc từ nhiều vị trí khác nhau trong nhà thể chất — từ sau hàng ghế khán giả, từ dưới sân khấu, v.v.
Ý tưởng táo bạo này lại kèm theo không ít rắc rối. Trước hết, họ cần đủ người hỗ trợ điều phối các lối vào. Thời gian phải được căn chuẩn, sao cho mỗi người xuất hiện đúng khoảnh khắc để tạo nên màn trình diễn liền mạch.
Rồi còn vấn đề an toàn. Nhà thể chất sẽ chật kín ghế gấp. Khu vực khán giả lại được làm mờ đèn, và dù đã cố gắng thu dọn, vẫn sẽ có dây điện trải trên sàn. Nếu các cô gái chạy xuyên qua khán giả, họ có thể vấp phải vật cản hoặc đồ đạc của người xem — không chỉ phá hỏng tiết mục mà còn có nguy cơ gây thương tích.
“À mà ngoài bảy người bọn em ra, còn ai hỗ trợ cho buổi biểu diễn không?” tôi hỏi để nắm rõ hơn tình hình.
“Không, chỉ có bọn em thôi. Bọn em hy vọng ủy ban lễ hội có thể hỗ trợ một chút.”
“Anh hiểu chứ. Ai cũng muốn tận dụng tối đa dịp lễ hội văn hóa hằng năm mà,” tôi gật đầu, công nhận sự nhiệt tình của họ trước khi chia sẻ quan điểm của mình.
Trước hết là vấn đề an toàn. Nếu mong ủy ban lễ hội lo hết mọi thứ thì kế hoạch này không khả thi.
Đội phụ trách sân khấu chính đã bận tối mắt — bọn tôi phải thay phiên nhau để mọi thứ vận hành trơn tru. Không còn ai rảnh để hỗ trợ thêm. Giống như tôi và Asaki phải giúp lớp với quán dim sum, mỗi người đều có việc riêng của lớp mình. Và để công bằng, không thể tăng nhân sự riêng cho một nhóm cụ thể được.
Tôi giải thích cẩn thận để họ hiểu rằng kế hoạch hiện tại không thể thực hiện.
“Nếu làm ngoại lệ cho một nhóm, bọn anh sẽ phải đáp ứng yêu cầu của tất cả nhóm khác, và thế thì sẽ chẳng kịp chuẩn bị gì đâu.”
Thời hạn và giới hạn chính là thứ buộc mọi dự án phải gói gọn lại. Có lý tưởng cao cả là điều đáng quý, nhưng nếu không thực tế, nó chỉ là mộng tưởng. Biết khi nào nên buông để đạt được kết quả mới là kỹ năng quan trọng.
Đó là điều tôi muốn họ hiểu.
“Với bọn em, điều gì quan trọng hơn? Giữ nguyên ý tưởng biểu diễn hoành tráng, hay đảm bảo khán giả thật sự được tận hưởng? Các em nghĩ điều nào sẽ khiến mình thấy mãn nguyện hơn?”
Họ chọn vế sau.
“Tốt rồi. Cảm ơn các em đã tiếp thu tích cực. Hãy tập trung hoàn thiện phần trình diễn nhé. Cảm ơn vì đã đến trao đổi.”
Khi họ rời đi, Sayu nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. “Wow, Senpai, anh xử lý vụ này chững chạc thật đó.”
“Nhớ giúp họ luyện tập kỹ nhé.”
“Rõ rồi! À, đây là quà cảm ơn nè.”
Sayu giơ tay chào kiểu nghiêm trang rồi lấy từ túi ra một gói thạch bạc đưa cho tôi.
“Anh vẫn thích mấy cái này mà, đúng không, Ki-senpai?”
“Không cần phiền vậy đâu.”
“Hãy nhận tấm lòng của đàn em đáng yêu đi. Với lại… trông anh hơi mệt đó. Vẫn như mọi khi, cứ tập trung vào việc gì là quên sạch mọi thứ khác luôn.”
“Vậy à?”
“Đương nhiên rồi. Ví dụ nhé, anh có gì muốn hỏi em không?”
“Hỏi em á?” Tôi chẳng hiểu em ấy đang ám chỉ gì. Sayu nhìn tôi với vẻ chờ đợi, nhưng tôi không nghĩ ra điều gì để hỏi.
“Ôi trời! Anh quên rồi à? Anh hứa sẽ nhờ em đưa Ei-chan đi xem buổi diễn của anh còn gì!” Tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó. Chắc là sáng nay lúc nói chuyện, tôi không để tâm.
“Làm sao em biết chuyện này?”
“Ei-chan nhắn em sáng nay, em đồng ý luôn. Thật là, anh quên mất một lời hứa quan trọng với em gái mình đấy. Con bé chắc cảm thấy anh mệt nên không dám nhắc. Lớn thật rồi.” Sayu mở gói thạch và đưa cho tôi, ra hiệu rõ ràng là tôi phải uống ngay tại chỗ.
“Được rồi, cảm ơn.” Tôi uống một hơi hết sạch, cảm thấy năng lượng dần quay lại. Tôi có thói quen hút kiệt đến khi túi thạch bị bóp dúm lại. “Câu lạc bộ trà đạo của cậu dạo này thế nào rồi, Sayu?”
Trong chuyến đi mùa hè, Sayu đuốc chính cô giáo phụ trách câu lạc bộ, Kanzaki-sensei, mời gia nhập. Từ học kỳ này, cô ấy đã chính thức là thành viên của câu lạc bộ trà đạo.
“Trong câu lạc bộ hầu hết đều là những người khá trầm, nên có người như em năng nổ hơn một chút nên cũng được hoan nghênh lắm.”
“Tốt quá. Anh mừng vì mọi việc ổn.”
“Ừ, Asa-senpai và Kanzaki-sensei đều rất tốt với em. À, em cũng sẽ làm buổi trà đạo ở lễ hội đó. Anh nhớ ghé cùng Yor-senpai nhé.”
“Được, bọn anh sẽ qua.”
“Hứa rồi đó nha!” Sayu cười rạng rỡ, vẫy tay rồi quay lại lớp mình.
