I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 05 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 4.2 Vượt qua

Sau bữa tối muộn và tắm rửa xong, tôi ngồi xuống tập luyện một mình. Nhớ lại những gì Kanō đã dạy hôm nay, tôi lặp đi lặp lại cho đến khi mọi động tác khắc sâu vào cơ bắp.

Vì không thể luyện nhiều ở trường, tôi phải cắt bớt thời gian ngủ để chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Cả nhà đã ngủ, nên tôi chỉ gảy đàn không cắm amp, để âm thanh thật nhỏ.

“Rồi, nghỉ chút nào!” tôi tự nói khi cảm thấy sự tập trung bắt đầu rời rạc.

Tôi nằm xuống giường, duỗi người cho đỡ cứng. Khi cơ thể dần thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến.

Để tỉnh táo lại, tôi quyết định gọi cho ai đó.

“Ồ, cuộc gọi từ anh chàng guitarist à. Hiếm thật đấy!”

“Em không ngầu đến mức đó đâu, Aria-san.”

“Cứ để chị xem em thể hiện trên sân khấu đã, Sumi-kun.”

Dù đã hơn mười một giờ đêm, Arisaka Aria vẫn bắt máy với giọng tươi tắn như thường.

“Đừng gây áp lực cho em quá.”

“Em đã luyện chăm chỉ thế rồi, chắc chắn ổn thôi.” Aria-san là người đã giúp tôi rất nhiều trong kỳ thi đầu vào, nên cô luôn tin tưởng tuyệt đối ở tôi.

“Em sẽ cố hết sức, dù chưa hoàn hảo.”

“Đó mới là tinh thần chứ.”

Những lời Aria-san từng nói vẫn khắc sâu trong tim tôi.

“Chị rảnh chút không? Em muốn hỏi điều này.”

“Hỏi chị à? Được thôi, chuyện gì thế?”

“Là về cuốn sổ tay hướng dẫn tổ chức lễ hội văn hóa mà chị soạn hồi còn ở Eisei. Em nghĩ đã đến lúc cần cập nhật lại rồi.”

“Gì cơ? Họ vẫn còn dùng nó à? Không thể tin được!” Giọng Aria-san nghe thật sửng sốt.

“Tác phẩm huyền thoại của chị đã trở thành truyền thống rồi. Tụi hậu bối như em sao mà dám sửa đổi một tiền lệ rực rỡ như thế.”

“Nghe khen thì vui đấy, nhưng nếu truyền thống không được cập nhật, nó sẽ sớm biến thành luật lỗi thời thôi.”

Cô có vẻ hoàn toàn thoải mái với sự thay đổi đó.

“Vậy thì, nếu được, em muốn chỉnh sửa lại một chút.”

“Ồ, một màn hợp tác xuyên thế hệ giữa chị và em à!”

“Xin đừng nói nghe già dặn như thế.”

“Không ngờ bản thảo chị viết ngày xưa vẫn còn được dùng… thật đấy, không thể tưởng tượng nổi.”

“Nó quá chi tiết nên cũng khó tìm chỗ nào cần cải thiện.”

“Gen-chan, phó chủ tịch hồi đó, là người rất tận tâm. Cậu ấy giúp chị vô cùng vô cùng nhiều.”

Chi tiết đó khiến tôi chú ý.

“Hiếm khi nghe chị nhắc đến tên một chàng trai nhỉ.”

“Em tò mò về thời cấp ba của chị à?”

“Chỉ hơi thôi.”

“Gen-chan bướng bỉnh nhưng thông minh, lại đầy năng lượng. Cậu ấy luôn hỗ trợ mọi ý tưởng của chị ,giúp ích lắm.”

“Chắc anh ấy phải cực kỳ giỏi. Bảo sao chị có thể thực hiện được nhiều cải cách đến thế khi làm hội trưởng học sinh.”

Một lãnh đạo có tầm nhìn, kết hợp cùng một cộng sự năng nổ và đáng tin — đúng là cặp đôi không thể xem thường. Thế nên Arisaka Aria mới trở thành hội trưởng huyền thoại. Không có huyền thoại nào được tạo nên một mình cả.

“Hồi đó, chị luôn tránh mặt Yor-chan và vùi đầu vào công việc hội học sinh,” Aria-san nói, giọng chùng xuống đôi chút.

“Chạy trốn mà vẫn đạt được kết quả lớn, thế cũng đáng nể rồi.”

“Em hôm nay thật biết nói lời dễ nghe nhỉ.”

“Dù sao cũng cảm ơn chị đã nghe máy muộn thế này.”

“Nói chuyện với em vui mà, Sumi-kun.”

“Em cũng vui khi khiến chị đỡ buồn chán.”

“Dạo này chị hơi cô đơn buổi tối. Yor-chan dạo này mệt đến mức tắm xong là ngủ liền, nên những buổi nhâm nhi một mình của tôi cũng kém vui.”

Aria-san đúng là người biết cách khiến câu chuyện chẳng bao giờ dừng lại. Nó khiến tôi nhớ đến những buổi sau lớp học thêm hồi cấp hai, khi cả hai cứ nói chuyện mãi không biết chán.

“Yorka đang bận lắm. Cậu ấy vừa phải lo ban nhạc, vừa làm lớp trưởng lo lễ hội văn hóa. Dù mới với cậu ấy, nhưng Yorka đang cố hết sức.”

“Còn em thì vừa phải lo ban nhạc, vừa gánh việc lớp, lại còn trong ban tổ chức lễ hội đúng chứ?”

“Chị biết rồi đó, mùa lễ hội lúc nào cũng hỗn loạn. Chỉ tiếc là em chẳng có thời gian hẹn hò với Yorka.”

“…”

Đầu dây bên kia bỗng im bặt.

“Alo… Aria-san? Chị còn đó không?”

“Xin lỗi, chỉ là… hơi khó chịu khi phải nghe em khoe chuyện tình cảm qua điện thoại.”

“Nhưng chắc Yorka cũng kể với chị về em rồi mà?”

“Nghe trực tiếp từ bạn trai của em gái mình thì khác chứ!”

Giọng cô đột nhiên mang chút bực bội.

“Aria-san?”

“Muốn làm gì với cuốn sổ tay thì làm! Nhớ đừng để ốm! Ngủ ngon!”

92e97c8a-50ce-40d0-8115-8c5a673bc7e0.jpg

Nói dứt câu đó, cô cúp máy cái rụp. Tôi chẳng biết mình đã lỡ lời ở đâu, hay là cô chỉ hơi say. Dù tức giận, Aria-san vẫn không quên lo cho tôi — đúng là phong cách quen thuộc của cô.

“Được rồi, thử lại lần nữa nào.”

Cuộc trò chuyện khiến tôi tỉnh cả ngủ. Tôi cầm cây đàn lên và tiếp tục luyện tập.