Sau giờ học, tôi quyết định nói chuyện với Asaki-san trước khi đến buổi tập nhạc, ngay sau cuộc họp của ban tổ chức lễ hội văn hóa.
“Lo lắng à? Ừm, chắc tớ muốn chốt lịch biểu diễn trên sân khấu chính sớm một chút.”
“Không, ý tớ là chuyện cá nhân hơn cơ.”
“Cậu hỏi đột ngột thế là sao? Cãi nhau với Arisaka-san rồi giờ định dựa vào tớ à?” Asaki-san đáp lại bằng giọng trêu chọc quen thuộc.
“Không phải vậy.”
“Tiếc thật. Là cộng sự của cậu, tớ sẵn sàng cho cậu dựa vào cả trong chuyện tình cảm nữa đấy.”
Cô ấy đang né tránh câu hỏi. Tôi quyết định hỏi thẳng hơn.
“Chỉ là… tớ thấy dạo này cậu có vẻ suy nghĩ nhiều từ đầu học kỳ đến giờ.”
“Thật à? Nhưng khi nói chuyện với cậu, trông tớ vẫn ổn mà, đúng không?”
Những câu trả lời lảng tránh đó chỉ càng khiến tôi chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn.
“Tớ chỉ muốn chắc là cậu ổn thôi. Nếu không muốn nói thì cũng không sao, tớ chỉ lo cho cậu thôi.”
“Cảm ơn vì đã để ý đến tớ nhé,” cô ấy mỉm cười nhẹ, kiểu cười lịch sự cho thấy cô không muốn nói thêm, “Không phải đến giờ tập nhạc rồi sao? Cố lên nhé. Tớ mong chờ buổi biểu diễn của cậu đấy.”
Cô khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện rồi quay người bước đi dọc hành lang.
Khi nhìn theo bóng lưng cô, tôi gọi với theo:
“Asaki-san, tớ cũng là cộng sự của cậu mà! Cậu cũng có thể dựa vào tớ bất cứ lúc nào đấy!”
“…Nếu cần, sẽ nhớ điều đó!”
Giọng cô vui vẻ, nhưng đằng sau nụ cười ấy lại thấp thoáng một bóng buồn.
