Buổi sinh hoạt lớp kết thúc suôn sẻ, và ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, Nanamura đã lao đến, khoác cánh tay rắn chắc của cậu ta lên vai tôi. Cánh tay đó nặng chẳng khác gì mọi khi.
“Sena, ý tưởng hay lắm! Làm tốt lắm.”
“Chỉ là linh cảm thôi.”
“Phải rồi. Thú thật đi, cậu chỉ muốn thấy Arisaka-chan mặc sườn xám chứ gì.”
“Tớ muốn thấy Yorka trong bất kỳ trang phục nào, không chỉ riêng sườn xám!.”
“Cậu si mê thật đấy.”
“Cảm ơn đã xung phong giúp tớ, Nanamura. Nhớ chăm sóc Yorka nhé.”
“Không vấn đề. Cậu chỉ cần lo cho ban nhạc thôi. Mimei nghiêm túc với âm nhạc lắm, nếu cậu lơ là thì chỉ gây rắc rối thôi.”
“Nghe nặng lời ghê — nhất là từ bạn trai cũ của cô ấy.”
Trưởng nhóm R-inks, Kanō Mimei, và Nanamura Ryū từng hẹn hò ngắn ngủi vào mùa hè năm ngoái.
“Bọn tớ còn chưa ngủ chung lần nào. Chẳng có gì nghiêm túc cả. Nhưng nhớ nhé, Sena, đừng bao giờ coi thường tình cảm của con gái — hay ví tiền đầy của mình!” Cậu ấy dạy đời tôi như một chuyên gia tình trường.
“Câu nói đó vụng về thật. Gượng gạo quá.”
“Nhưng đúng đấy. Con gái có thể tàn nhẫn lắm. Dù có yêu sâu đến đâu, họ vẫn có thể cắt đứt ngay lập tức.”
“Nghe thôi đã rùng mình rồi. Yorka sẽ không làm thế đâu.”
“À, tình yêu cao trung mong manh lắm, bạn ạ.”
“Tớ sẽ ghi nhớ.”
Dù nói thế, trong lòng tôi vẫn thoáng chút bất an khi nghĩ đến chuỗi ngày bận rộn sắp tới.
Nanamura đi về phía căn tin, và gần như ngay sau đó, Yorka xuất hiện với hộp cơm trưa trên tay. Từ đầu học kỳ hai, chúng tôi thường ăn trưa cùng nhau trong lớp để tôi tiện luyện đàn guitar.
Tôi ăn nhanh phần cơm rồi lấy cây đàn ra. Vừa nói chuyện với Yorka, tôi vừa tập chuyển hợp âm bằng tay trái và gảy dây bằng tay phải.
“Lạ thật. Hasekura-san chẳng phản ứng gì khi tớ xung phong cả,” Yorka khẽ nói, giọng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe.
“Trông cậu ấy có vẻ khá ngạc nhiên mà.”
“Không đâu. Cậu ấy bình tĩnh quá mức. Tớ mà tự nguyện tham gia chuyện như thế này thì lạ lắm, vậy mà cậu ấy lại chẳng phản ứng gì. Cảm giác rợn cả người.”
“Có lẽ cậu đang nghĩ nhiều quá đấy.”
“Cậu không thấy Hasekura-san hành động kỳ lạ từ đầu học kỳ hai à?”
“Có thể cậu ấy đang bận chuyện cá nhân thôi.”
“Điều duy nhất Hasekura-san nghĩ tới chắc là làm sao để cậu chú ý đến cô ấy.”
“Asaki-san không đến mức cuồng chuyện tình cảm như vậy đâu.”
“Cô ấy còn từng từ chối cả lời tỏ tình của hội trưởng hội học sinh nữa kìa. Mức độ kiên định đó đáng sợ thật.”
Tôi ngừng gảy đàn và nhìn Yorka.
“Chuyện Asaki-san được tỏ tình đâu có gì lạ. Cậu ấy thân thiện, giỏi giao tiếp, lại được nhiều người quý mến. Từ năm nhất đã có người tỏ tình với cậu ấy rồi.”
Tôi chỉ nói sự thật, nhưng Yorka vẫn trông không mấy tin tưởng.
“Thế này nhé, giả sử Hanabishi tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không? Cậu ta vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại có tiền. Quá hoàn hảo còn gì.”
“Không đời nào. Tớ không chịu nổi những người hời hợt.”
“Đấy, chỉ có đủ điều kiện thôi chưa chắc đã thành công trong tình yêu.”
“Thứ thật sự quan trọng trong tình yêu là những cảm xúc được vun đắp qua thời gian, chứ không phải điều kiện, đúng không?” Yorka mỉm cười dịu dàng.
“Tớ phải đồng ý thôi, nhất là khi người chẳng có chút phần trăm chiến thắng nào đã giành được trái tim cậu.”
“Nhưng cậu vốn khác ngay từ đầu rồi. Theo cách đó, tớ nghĩ là một trăm phần trăm.”
“Vậy thì ai là người hoảng loạn chạy đi khi tớ tỏ tình lần đầu nhỉ?”
“Thôi nào, đừng nhắc nữa! Khi đó độ tớ bối rối thôi. Đó là lần đầu tiên trong đời tớ có cảm giác như vậy mà,” cô ấy phụng phịu, giả vờ giận dỗi.
Những cuộc trò chuyện như thế này đã trở thành thói quen của chúng tôi. Khi Arisaka Yorka và Sena Kisumi ở bên nhau, mọi người xung quanh đều coi đó là điều hiển nhiên. Thật nhẹ nhõm khi không còn là tâm điểm tò mò hay ghen tị nữa.
“Nhưng mà, quá chú trọng vào hiệu quả thì chẳng bao giờ có kết quả tốt đâu.”
Dù là trong chuyện tình cảm với Yorka hay khi tập đàn, không có lối tắt nào cả — thời gian và nỗ lực là điều không thể thiếu.
“…Mà này, Yorka, nếu Asaki-san trở lại như trước, cậu có vui không?”
Phản ứng của Yorka nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Ngốc thật. Nếu Hasekura-san không ổn, nghĩa là cậu sẽ phải chịu thêm căng thẳng. Cậu lúc nào cũng muốn giúp đỡ người khác, dù họ chẳng nhờ. Nếu cậu kiệt sức, ai cũng gặp rắc rối cả.”
Dù giọng nói của cô ấy có vẻ trách móc, tôi vẫn nghe rõ nỗi lo lắng trong đó.
“…Vậy là cậu lo cho tớ à.”
“Tất nhiên rồi. Cậu là người quan trọng nhất với tớ.”
“Cho tớ ôm cậu một cái được không, Yorka?” Tôi buột miệng, xúc động trước tình cảm sâu sắc của cô ấy.
“Đang ở trong lớp đấy, đồ ngốc.”
Tôi tự nhủ một lần nữa rằng sẽ không để Yorka phải lo lắng vì mình.
