Quyết định xung phong của Arisaka Yorka khiến cả lớp tôi sững sờ. Ngay cả những thành viên luôn bình tĩnh của Câu lạc bộ Sena cũng tròn mắt kinh ngạc. Cả Kanzaki-sensei, người thường chỉ lặng lẽ quan sát, cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Yorka rõ ràng đang căng thẳng, nhưng cô vẫn đứng yên, giữ cánh tay giơ cao một cách kiên định.
“Ờm, còn bạn nữ nào khác muốn xung phong làm lớp trưởng cho lễ hội văn hóa không?” Asaki-san hỏi. Căn phòng im phăng phắc.
“Được rồi, nếu không có ai khác, vậy nhờ Arisaka-san đảm nhận vị trí này nhé?”
“Vâng,” Yorka đáp dứt khoát, không chút do dự.
“Vậy là quyết định rồi. Arisaka-san sẽ là lớp trưởng phụ trách phía nữ.”
Tiếng vỗ tay vang khắp lớp. Yorka cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn liếc tôi một cái như muốn nói “Đừng nhìn nữa.”
Dù chính tôi là người gợi ý, nhưng khi thấy Yorka thật sự xung phong cho một hoạt động của trường, tôi vẫn cảm thấy khó tin. Thật không ngờ cô gái nhút nhát Arisaka Yorka lại có thể tự mình bước lên như thế.
Khi tiếng xì xào trong lớp dần lắng xuống, Asaki-san tiếp tục.
“Tiếp theo, có bạn nam nào muốn xung phong không?”
Đám con trai chần chừ rõ rệt. Làm việc cùng cô gái xinh đẹp nhất trường để tổ chức sự kiện của lớp đủ khiến ai cũng thấy run. Yorka hầu như không nói chuyện với bất kỳ bạn nam nào ngoài tôi, nên người tình nguyện chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn trong việc phối hợp cùng cô.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để tự mình xung phong, thì một trong số ít ngoại lệ trong lớp giơ tay lên.
“Có vẻ tớ phải làm thôi.” Người giơ cánh tay dài ấy chính là bạn thân nhất của tôi — Nanamura Ryū.
Cậu ấy là ngôi sao của đội bóng rổ, mang dáng vẻ hoang dã và lôi cuốn, nổi tiếng là người đào hoa. Cũng chính Nanamura là người đã tập hợp nhóm bạn chúng tôi — Câu lạc bộ Sena. Với chiều cao gần 1m90, vóc dáng vạm vỡ của cậu lập tức gây chú ý khi cánh tay giơ lên.
“Cảm ơn cậu đã nhận lời, nhưng chắc điều đó không ảnh hưởng đến việc tập bóng chứ?” Tôi không kìm được mà hỏi.
“Tớ có trận giao hữu vào buổi chiều đầu tiên của lễ hội, ngoài ra thì ổn.”
“Câu lạc bộ bóng rổ không tổ chức gì à?”
Bên cạnh hoạt động của lớp và nhóm tình nguyện, các câu lạc bộ thường có gian hàng hoặc chương trình riêng. Dù phần lớn là câu lạc bộ văn hóa, đôi khi các câu lạc bộ thể thao cũng tham gia.
Nghe tôi hỏi, môi Nanamura mím lại, gương mặt thoáng cau có.
“Sao trông mặt cậu chán thế?”
“Huấn luyện viên cấm tớ mở gian hàng. Ông ấy bảo tớ sẽ mải tán gái.”
“Nghe hợp lý đấy,” tôi đáp, nhớ lại chuyến đi biển hồi hè.
Trong kỳ nghỉ, Nanamura từng lôi tôi theo trong một lần cậu định tán tỉnh vài chị lớn tuổi. Nếu Kanzaki-sensei không can thiệp kịp thời, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Bình tĩnh nào. Tớ sẽ đảm bảo các cô gái ở lễ hội có khoảng thời gian thật vui vẻ.”
Chính điều đó mới khiến tôi lo.
“Nếu cậu làm mất danh tiếng của Eisei, chắc chẳng còn lễ hội nào nữa đâu.” Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của huấn luyện viên. Dù vậy, việc Nanamura nhận vai trò này lại rất hợp lý, vừa giúp tôi, vừa tốt cho cả lớp, vì cậu ta hoạt bát và khá thân với Yorka.
Không có ai khác xung phong, nên Nanamura đương nhiên trở thành lớp trưởng phía nam.
“Được rồi, hai bạn hãy lên phía trước nói vài lời nhé,” Asaki-san nói.
Yorka và Nanamura bước lên bục giảng. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Yorka là người lên tiếng trước.
“Tớ sẽ không để Nanamura-kun muốn làm gì thì làm. Tớ sẽ ngăn cậu ấy gây rắc rối,” cô nói chắc nịch.
Cả lớp chết lặng vài giây, rồi đám con gái lập tức reo hò hưởng ứng.
“Này, Arisaka-chan! Đây là lễ hội văn hóa mà, thoải mái chút đi chứ!” Nanamura lên tiếng, rõ ràng bị bất ngờ trước sự cứng rắn của Yorka.
Thấy Yorka chủ động thế này thật mới mẻ. Tôi không kìm được mà bật cười trước vẻ bối rối của Nanamura.
Kỹ năng tổ chức của Yorka vượt xa tôi. Với cô, việc lãnh đạo thế này chẳng có gì khó. Trước đây cô chỉ không muốn dính dáng đến người khác nên chưa từng thể hiện mặt này. Dù sao thì cô cũng là em gái của Arisaka Aria — cựu chủ tịch hội học sinh huyền thoại.
Kanzaki-sensei, đang đứng cạnh cửa sổ như thường lệ, cũng tỏ vẻ hứng thú với diễn biến này.
“Đây là lẽ thường tình,” Yorka đáp tỉnh bơ, hoàn toàn phớt lờ lời phản đối của Nanamura.
“Thôi mà, vui là chính, đừng căng thẳng thế,” cậu ta nói.
“Vui cũng được, nhưng đừng quá đà.”
Nếu để mặc Nanamura, rất có thể sự kiện của lớp sẽ trở thành chương trình chỉ chiều lòng con trai. Đám con gái dường như cũng cảm nhận được điều đó và lập tức đứng về phía Yorka. Dù thích vui vẻ, họ sẽ không dung thứ cho chuyện quá trớn.
Một số bạn nam có thể âm thầm đồng tình với Nanamura, nhưng đối mặt với sự đoàn kết của phe con gái, chẳng ai dám lên tiếng. Chỉ cần lỡ lời thôi là có thể mất điểm ngay.
“Có vẻ ảnh hưởng của Sena đang lan sang cậu đấy, Arisaka-chan. Giờ cậu biết lên tiếng hẳn hoi rồi.” Nanamura cười tinh quái, liếc qua giữa Yorka và tôi.
“Tất nhiên rồi. Tớ và Kisumi là một cặp mà, tớ chịu ảnh hưởng của cậu ấy cũng là điều dễ hiểu,” Yorka thẳng thắn nói giữa lớp.
Cả lớp đồng loạt “ồ” lên đầy thích thú.
Mọi người đều từng chứng kiến phản ứng lúng túng của Yorka khi tôi công khai chuyện hẹn hò hồi tháng Tư. So với khi đó, sự tự tin hiện tại của cô thật khác biệt.
“Khoan, sao mọi người phản ứng kỳ vậy? Tớ nói gì lạ à, Kisumi?”
“Tớ không ngờ mình lại có ảnh hưởng lớn đến cậu thế. Cảm động thật,” tôi gật gù đáp.
“Cậu cũng bị ảnh hưởng bởi tớ còn gì?”
Bình thường tôi sẽ thừa nhận ngay, nhưng lần này lại thấy muốn trêu cô một chút.
“Bí mật.”
“Kisumi?”
Nanamura xen vào với nụ cười trêu chọc. “Rồi rồi, hai người bớt phát đường đi. Hay là muốn tiếp tục khoe tình cảm trước lớp?”
“D-Dù sao thì, với tư cách là lớp trưởng cho lễ hội văn hóa, tớ hứa sẽ cố gắng hết sức. Mọi người cùng hợp tác nhé!” Yorka kết thúc lời chào bằng giọng kiên quyết.
Tôi cảm thấy nhẹ cả người. Yorka đã xử lý tốt hơn nhiều so với tôi tưởng. Có Nanamura ở bên giúp cô tương tác tự nhiên, giống như những lần tụ họp của Câu lạc bộ Sena vậy.
Rồi đến lượt Nanamura phát biểu. Cậu ta bước lên với vẻ tự tin.
“Tớ sẽ bỏ qua phần chào hỏi. Giờ bắt đầu luôn việc chọn dự án cho lớp nhé, vì tớ đã có ý tưởng hoàn hảo rồi.”
Cú chuyển chủ đề đột ngột đó khiến cả tôi lẫn Asaki-san đều sững lại, không biết có nên ngồi xuống hay không. Linh cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng tôi.
“Đừng vội thế. Ý tưởng ‘hoàn hảo’ của cậu là gì?”
“Nghe xong rồi cậu sẽ không thể phản đối đâu, Sena.”
“Cứ thử xem,” tôi đáp, nhếch môi cười.
Tôi không dễ bị lung lay, nhất là sau một mùa hè đã đủ mệt với cô bạn gái trong mấy bộ đồ bơi. Nếu ý tưởng của Nanamura có hơi quá đáng, tôi sẽ dập ngay.
Nanamura liếc tôi, rồi quay sang đám con trai trong lớp, hạ giọng nói nhỏ: “Bunny Girl.”
“Bunny Girl?” tôi lặp lại, cảm giác kiên định vừa nãy thoáng lung lay.
“Đúng vậy, giấc mơ của mọi chàng trai,” Nanamura nói thẳng, không chút ngại ngần.
Phải thừa nhận, ý tưởng đó nghe khá hấp dẫn.
Đây chính là lý do thật sự khiến Nanamura muốn làm lớp trưởng — để tận dụng vị trí của mình mà thực hiện mấy kế hoạch đầy ham vui. Trao quyền cho kẻ như cậu ta chẳng khác gì mở đường cho hỗn loạn.
“Nhưng… Bunn Girl có hơi quá táo bạo không?” tôi cố lựa lời giữ giọng tỉnh táo.
“Không thể cứ chọn mấy bộ hầu gái hay cosplay nhạt nhẽo mãi được. Phải có gì đó nổi bật chứ!”
“Và cậu nghĩ Bunny Girl sẽ khiến lớp mình nổi bật à?”
“Vừa gợi cảm vừa dễ thương! Khách sẽ kéo đến nườm nượp cho mà xem!”
Công bằng mà nói, cậu ấy không sai. Mấy cô gái trung học mặc đồ thỏ phục vụ chắc chắn sẽ gây chú ý.
“Vậy cụ thể cậu định làm gì với ý tưởng này?”
“Tất nhiên là mở một quán cà phê–sòng bài. Vừa uống vừa chơi game.”
“Cờ bạc trong lễ hội trường nghe đã thấy không ổn.”
“Không dùng tiền thật. Mua một ly nước thì được một lượt chơi.”
“…Vậy chẳng phải người ta sẽ cứ gọi thêm để chơi mãi sao?”
“Thì chắc là họ khát lắm. Mà đã là quán cà phê thì nhiệm vụ là giải khát mà.” Nanamura cười nham hiểm.
Rõ ràng mục đích của cậu ta là khiến khách phải gọi càng nhiều đồ càng tốt.
“Hơn nữa, Sena, thử hỏi bản thân cậu xem — cậu không muốn thấy Arisaka-chan trong trang phục thỏ phục vụ à?” cậu ta thì thầm, giọng như ma quỷ bên tai.
Trái tim tôi phản bội lại lý trí, bắt đầu tưởng tượng ra Yorka trong bộ đồ đó — bờ vai lộ ra dưới lớp vải bóng ôm sát, băng đô tai thỏ, nơ cổ, cổ tay viền trắng, chiếc đuôi tròn nhỏ phía sau, tất lưới đen và đôi giày cao gót.

Hoàn hảo.
Tôi muốn thấy nó.
Tôi muốn thấy đến phát điên lên!
Hình ảnh đó vừa gợi cảm vừa dễ thương đến mức tôi chẳng thể tưởng tượng nổi nếu nhìn thấy ngoài đời thì sẽ ra sao. Tôi nghi ngờ liệu mình còn giữ được bình tĩnh nổi không.
Với cách mà Yorka gần đây ngày càng táo bạo trong việc thể hiện tình cảm, nếu cô ấy tiếp cận tôi trong bộ đồ đó, tôi chắc chắn sẽ không thể chống đỡ nổi.
“Nào, Sena. Cùng tớ tham gia vụ này đi. Giúp tớ thuyết phục mọi người, đẩy ý tưởng này qua luôn.”
Tôi vùi mặt vào hai tay. Mình thực sự đang cân nhắc chuyện này sao? Tôi dễ bị kéo sang phe tà như vậy à?
Nanamura không phải kiểu người bỏ cuộc chỉ vì Yorka phản đối. Không, cậu ta định lợi dụng tôi — điểm yếu chí mạng của Yorka — để đạt mục đích. Quá mưu mô.
Trước khi tôi nhận ra, chuyện đã biến thành một cuộc tranh luận tay đôi giữa tôi và Nanamura.
“Cái vẻ mặt nghiêm túc đó là sao? Cậu thực sự đang nghĩ đến chuyện này à?” Yorka thở dài, giọng đầy bất lực.
“Hai người đó trông có vẻ đang rất vui,” Asaki-san nhận xét, giọng lạnh như băng.
“SumiSumi với Nanamu lúc nào chẳng thân,” Miyachi bình thản nói.
Phần lớn mấy cô gái đều có phản ứng tương tự, trong khi một vài cậu con trai lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy hy vọng.
“Được rồi, nghe ý kiến của các bạn nữ xem nào. Hasekura-chan, cậu nghĩ sao? Ít nhất thì nó cũng sẽ thu hút đám đông mà,” Nanamura liều lĩnh quay sang hỏi Asaki-san, kéo toàn bộ sự chú ý về phía cô.
“Thật ra thì, ý tưởng đó không tệ lắm. Lớp mình có nhiều cô gái xinh. Nếu kế hoạch của Nanamura-kun thành, có khi lại thành cú hit lớn,” Asaki-san nói, giọng đầy bình thản.
Cái gì? Asaki-san vừa… ủng hộ ý tưởng của Nanamura sao?
“Thấy chưa? Một trong hai lớp trưởng đã đồng ý rồi! Mọi người nghĩ sao?” Nanamura hăng hái hô hào, nhân cơ hội xoay chuyển tình thế.
Tôi bị cú phản ứng của Asaki-san làm choáng. Cả Yorka cũng nhìn cô với vẻ khó tin.
“Nanamura-kun, có vẻ cậu đang hiểu lầm gì đó. Tớ đâu có nói là tán thành. Tớ chỉ nói là không đáng để tớ tốn công phản đối.”
“…Hả?”
“Lễ hội văn hóa thường có cosplay vì các bạn nữ thấy vui khi được mặc đồ dễ thương. Nhưng bị một đám người xa lạ dán mắt vào thì lại là chuyện khác. Với lại — cậu có thật sự nghĩ Kanzaki-sensei sẽ cho phép à?” Asaki-san nói thêm, thản nhiên nêu ra điều hiển nhiên.
Ngay lúc đó, Kanzaki-sensei — người vẫn im lặng quan sát từ đầu đến giờ — cuối cùng cũng lên tiếng. Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, một người phụ nữ Nhật xinh đẹp với mái tóc đen dài, mang vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại nghiêm khắc.
“Nanamura-san. Em vừa nói điều gì đó… khá thú vị. Em có thể nhắc lại không? Cô nghĩ mình vừa nghe thấy một từ hoàn toàn không phù hợp với lễ hội trường, nhưng có lẽ cô nghe nhầm chăng?” giọng cô lịch sự, nhưng ánh nhìn thì lạnh như băng.
“T-Tại em chỉ muốn khơi gợi không khí thảo luận sôi nổi thôi! Đúng không, Sena?”
“Đừng lôi tớ vào! Chính cậu là người đề xuất Bunn Girl đấy!”
“Cái gì cơ!? Bunny Girl trong lễ hội trường à!?” Kanzaki-sensei quát lớn, cơn giận cuối cùng cũng bùng nổ.
Sau một thuyết giáo ngắn nhưng đầy nghiêm khắc từ Kanzaki-sensei, chúng tôi quay lại thảo luận về lễ hội. Hầu hết các đề xuất đều xoay quanh việc bán đồ ăn nhẹ và nước uống. Cả lớp chia thành hai phe: một bên muốn chọn phương án an toàn, bên kia lại muốn thử điều gì đó độc đáo.
Khi cuộc bàn luận bắt đầu chững lại, Nanamura quay sang tôi.
“Sena, cậu muốn làm gì? Giờ Bunn Girl bị loại rồi, tớ hết ý tưởng rồi đó.”
“Cậu chỉ muốn ngắm mấy bộ trang phục thôi.”
“Thế có gì sai à? Thấy mấy cô gái mặc đồ dễ thương là tớ thấy vui rồi.”
“Sự thành thật của cậu trước cả lớp thật là… đáng khâm phục đấy.”
“Con trai sống vì ước mơ mà.”
“Tớ hiểu ý cậu. Thật ra, sẽ hay hơn nếu món ăn và trang phục có chút liên kết với nhau.”
“Ví dụ?”
Tôi suy nghĩ cẩn thận. Mùa thu đang đến, tiết trời ngày càng lạnh hơn. Khi trời lạnh, ai cũng muốn tìm chút gì đó ấm áp. Tôi nhớ đến những buổi chiều đi học về, ghé cửa hàng tiện lợi mua thêm gì đó ăn cùng với một ly nước nóng. Tôi thường chọn gì nhỉ?
“Bánh bao hấp. Ừ, bánh bao Trung Hoa. Lớp mình có thể bán bánh bao trong một quán cà phê dim sum! Trang phục thì mặc sườn xám. Vừa có chủ đề thống nhất, vừa mới lạ nữa, cậu thấy sao?” Tôi nói ra ngay khi ý tưởng nảy ra trong đầu.
“Tuyệt vời đấy, Sena! Sườn xám là ý tưởng xuất sắc!” Nanamura lập tức đồng tình.
“Tớ cũng đồng ý. Tớ có một bộ sườn xám mua làm kỷ niệm trong một chuyến du lịch,” Yorka nói. Cô ấy đã đi nước ngoài nhiều lần, nên việc có sẵn trang phục cũng chẳng lạ.
“Tớ muốn mặc đồ tự thiết kế! Được chứ?” Miyachi góp lời đầy hứng khởi.
“Nếu là quán dim sum, bọn mình có thể bán thêm trà sữa nữa. Trà nóng thì cũng hay, nhưng chắc sẽ chậm hơn,” Asaki-san bắt đầu xem xét khía cạnh thực tế.
“Ừ, đồ uống nóng sẽ khiến khách ngồi lại lâu, mà hấp bánh cũng tốn thời gian. Cần tìm cách phục vụ nhanh hơn,” Yorka chỉ ra thêm một vấn đề khác.
“Vậy dùng đồ uống lạnh, còn bánh thì chiên trên chảo nóng cho nhanh. Gọi là ‘bánh bao nướng’ cũng được, kiểu giống gyoza hay tiểu long bao ấy.”
“Ý đó ổn đấy,” Yorka — người rất giỏi nấu nướng — gật đầu tán thành, và cả lớp nhanh chóng thống nhất theo.
Thế là, lớp 2-A quyết định chọn Dim Sum Café làm chủ đề cho lễ hội văn hóa.
