Chúng tôi đặt phòng tập và buổi luyện chung đầu tiên của toàn bộ các thành viên R-inks bắt đầu.
Khi tôi và Hanabishi ra ngoài mua nước trong lúc nghỉ giữa giờ, tôi tranh thủ bày tỏ lòng cảm ơn.
“Cảm ơn cậu đã nhận đánh trống giúp bọn tôi. Dù cậu vẫn bận nhiều việc hội học sinh .”
“Không sao. Với tớ, đây cũng là cách xả stress tốt.”
“Ừ, Asaki-san có kể.”
“Tớ vẫn thường chơi trống mỗi khi muốn giải tỏa. Coi như trùng hợp đúng lúc.”
“Thật sự cảm ơn cậu.”
“Khách sáo làm gì. Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao?”
“Tớ vinh hạnh vì cậu vẫn nghĩ vậy.”
Tôi không khỏi thán phục tấm lòng rộng lượng của Hanabishi Kiyotora.
“Bị Asaki… à không, Hasekura-san từ chối, cũng coi như một bài học nữa về vực sâu của tình yêu.”
“Nếu cậu lại được nhiều người để ý hơn thì tính sao?”
“Tớ sẽ tiếp tục đi tìm ‘tình yêu đích thực’ tiếp theo.”
Hanabishi nói không hề do dự.
Sau khi mua nước ở máy bán hàng và quay lại phòng tập, tôi chợt hỏi:
“Vì sao cậu thích Asaki-san?”
Vị “hoàng tử” Kiyotora bất ngờ đáp, có chút ngượng ngùng:
“Vì cô ấy từng nghiêm túc mắng tớ.”
Lý do khiến người ta yêu ai đó quả thật muôn hình vạn trạng.
“Còn cậu thì sao? Vì sao lại thích Arisaka-san?”
“Tớ làm lớp trưởng theo gợi ý của cô Kanzaki. Rồi sau khi nói chuyện với Yorka—”
“Sena-chan, tớ đâu có mù. Ai nói chuyện với Arisaka-san cũng dễ rung động thôi. Tớ muốn biết lý do đặc biệt khiến cậu phải lòng cô ấy cơ.”
Vì Hanabishi đã thật lòng, tôi cũng thấy nên trả lời thẳng.
“Lần đầu thấy Yorka trong lớp sau khi nhập học, tớ ngạc nhiên lắm. Một cô gái xinh đẹp như thế mà chẳng bao giờ cười. Khi đó tớ chỉ biết nhìn từ xa, vì nghĩ cô ấy quá xa với mình. Nhưng tớ vẫn thầm mong ai đó có thể khiến cô ấy mỉm cười. Và khi bọn tớ bắt đầu nói chuyện… cảm xúc thật của tớ hiện ra.”
“Cảm xúc gì?”
“Tớ muốn chính mình là người khiến Arisaka Yorka cười.”
“Tớ hiểu vì sao cậu không dao động rồi,” Hanabishi khẽ gật đầu.
“Tớ biết mình có phần chiếm hữu. Nên tớ muốn vừa ủng hộ Yorka trong những gì cô ấy làm, vừa cố gắng trưởng thành cùng cô ấy. Tớ cũng còn phải học nhiều lắm.”
“Yêu say đắm là điều tự nhiên, nhưng đừng để bản thân mệt mỏi quá,” Hanabishi nói, giọng hơi lo lắng.
“Giờ thì, cuối cùng cũng đến lúc R-inks ra mắt rồiiii! Hào hứng thật đó!”
Theo hiệu lệnh của trưởng nhóm Kanō Mimei, mọi người lần lượt cầm lấy nhạc cụ của mình.
“Nhờ có Sena Kisumi — cựu quản lý tài năng kiêm tay guitar mới tập — ban nhạc của chúng ta đã hoàn chỉnh. Cảm ơn mọi người vì đã tham gia! Giờ chúng ta có thể cùng đứng trên sân khấu lễ hội văn hóa rồi.”
Kanō vừa nói vừa gảy vài nốt bass, nụ cười hồn nhiên nở trên môi. Có vẻ đây là phần giới thiệu ngẫu hứng, mỗi người sẽ biểu diễn một chút với nhạc cụ của mình.
“Cùng tận hưởng âm nhạc của chính chúng ta nào.”
Hanabishi xoay đôi dùi trống trong tay, đánh nhịp một cách điêu luyện.
Tôi không biết liệu mình có thể “tận hưởng” như họ không, khi trình độ của tôi rõ ràng còn cách xa. Nhưng dù sao, tôi vẫn sẽ cố hết sức.
“Trông cậy vào cậu đó,” Yorka nói khẽ rồi lướt những ngón tay mềm mại trên phím đàn.
“Ban nhạc này đúng là một tổ hợp lạ đời thật,” Miyachi — giọng ca chính — bật cười, tay vẫn cầm chặt micro.
Một ban nhạc tưởng chừng chẳng liên quan gì nhau: trưởng câu lạc bộ âm nhạc nhẹ, hội trưởng hội học sinh, và hoa khôi của trường — giờ đây đã chính thức được thành lập.
“Hãy cùng dốc hết sức và tạo nên thật nhiều kỷ niệm đẹp!”
Tôi cầm pick và gảy bừa vài nốt guitar.
Không hiểu sao, tôi bắt đầu thấy háo hức về buổi biểu diễn mà nhóm năm người này — nhóm mà chính tôi đã gom lại — sắp mang đến.
“Này, Kisumi, nhớ để mắt đến tớ đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
Những ngày nắng cháy bỏng, rực rỡ nhất của mùa hè — cùng với tiếng nhạc đầu tiên của R-inks — đang bắt đầu.
