I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 05 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 1.2 Lí do khiến tôi cố gắng hết mình

Sau khi rời trường, tôi và Yorka ghé Mister Donut gần ga. Cả hai chọn được một bàn, đặt hộp đàn và túi xách xuống trước khi ra quầy gọi món. Mỗi người chọn loại bánh donut mình thích và gọi thêm cà phê.

Ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn bốn người, bọn tôi vừa ăn bánh vừa bàn về buổi biểu diễn ở lễ hội văn hóa sắp tới.

“Yorka, vấn đề lớn nhất của cậu là bị khớp khi đứng trước đám đông, đúng không?”

Khác với tôi, Yorka đọc bản nhạc rất trôi chảy. Dù rock không phải thể loại quen thuộc, cô ấy vẫn nhanh chóng bắt nhịp sau vài buổi luyện tập.

“Có ý hay nào không, Kisumi?”

“Thật ra thì chỉ cần quen dần thôi.”

“Nếu làm được thế thì ngày mai tớ đã sẵn sàng diễn rồi.”

Yorka nhét nốt miếng donut còn lại vào miệng, như thể muốn nói “đừng đòi hỏi điều bất khả thi.”

“Ừ, tớ cũng chẳng thể diễn được nếu là ngày mai đâu.”

“Với tớ, mấy chuyện đó đều khó như nhau.”

Ai cũng có điểm mạnh và yếu riêng.

“Cậu có thể tập trước mặt mọi người nhiều hơn mà.”

“Cũng đúng, nhưng…”

Tôi hiểu lý do cô ấy ngần ngại. Đối diện với thứ mình không giỏi bao giờ cũng tốn nhiều sức, và né tránh thì dễ hơn nhiều.

“Nhưng cậu từng vượt qua sự lo lắng rồi còn gì.”

“Khi nào cơ?”

“Nhớ trận bóng hồi xuân không? Cậu đã cổ vũ hết mình và còn dìu tớ đến phòng y tế dù ai cũng đang nhìn.”

“Vì khi đó cậu bị thương.”

“Thế còn buổi karaoke đầu tiên với câu lạc bộ Sena? Hay lần cãi nhau với chị Aria? Rồi cả chuyến đi biển mùa hè nữa. Đó đều là những chuyện mà trước khi hẹn hò, cậu chẳng bao giờ dám làm.”

“…Cậu tiện thể bỏ qua vụ Hasekura-san tỏ tình với cậu thì phải.” Yorka nheo mắt.

“Tớ nghĩ nhắc lại chỉ khiến cậu bực hơn thôi.”

“Giờ thì muộn rồi.”

Cơn ghen của cô ấy vừa đáng yêu vừa hơi đáng sợ. Tôi nhấp ngụm cà phê, cố gắng đổi chủ đề.

“Thử nghĩ xem tại sao cậu lại căng thẳng. Vì lo người ta nhìn mình nên cậu không tập trung được, và thế là mắc lỗi.”

“Ừ.”

“Còn những lúc cậu không bị phân tâm thì sao?”

“Hồi trận bóng, tớ chỉ lo cho cậu thôi.”

“Nghe thế tớ vui thật đấy. Còn karaoke?”

“Ban đầu tớ căng thẳng vì Hasekura-san, nhưng hát với mọi người một lúc thì thấy vui.”

“Thế còn chuyện cậu cãi nhau với Aria-san thì sao? Tớ không có mặt lúc đó.”

“…Tớ khi ấy chỉ nghĩ rằng nếu lùi bước, chắc chắn sau này sẽ hối hận,” cô mỉm cười khẽ, như nhớ lại khoảnh khắc ấy.

“Thật lòng mà nói, đối mặt với Aria-san nghe còn đáng sợ hơn cả việc biểu diễn trước đám đông.”

“Có những chuyện dù là chị em cũng không thể nhường nhau được. Cậu sẽ không hiểu đâu,” cô nói, giọng có chút căng thẳng.

“Cái gì mà tớ không hiểu?”

“Là bí mật giữa chị em tớ .Tớ không nói đâu.”

Tôi biết nếu cố ép thêm có thể phản tác dụng, nên quyết định dừng lại.

“Được rồi. Vậy còn chuyến đi biển mùa hè?”

“Tất nhiên là vui rồi… trừ cái vụ cậu và Hasekura-san cùng ở trong phòng tắm.”

“Đó là tai nạn mà! Tớ chỉ đang giúp cậu ấy thôi!” Tôi cúi gập đầu xuống bàn theo phản xạ.

“Đừng làm vậy, mọi người đang nhìn kìa.”

“Nếu chia tay với cậu thì với tớ như tận thế mất! Tớ phải xin lỗi cho đến khi cậu chịu tha thứ mới được.”

“Rồi rồi, tớ tha! Chỉ cần đừng để chuyện đó lặp lại nữa, được chứ? Tớ cũng không muốn tận thế đâu.”

“Tớ thề với Chúa, Phật và cả Yorka-sama.”

“Ồ, ra là tớ đã được phong thần cơ à.” Tâm trạng của Yorka lập tức tốt lên, cô ra hiệu cho tôi tiếp tục chủ đề trước đó.

“Những lúc cậu không bị căng thẳng là khi cảm xúc thật của cậu lấn át hết — vui, giận, buồn hay phấn khích.”

“Ờ nhỉ!” Yorka gật gù, vẻ mặt như vừa được khai sáng.

“Những lúc đó cậu đâu còn tâm trí để lo người khác nghĩ gì. Tập trung hoàn toàn vào bản thân sẽ giúp cậu đạt trạng thái tập trung sâu.”

“Tập trung sâu à…” Tôi cắn thêm một miếng bánh donut phủ sô-cô-la rồi nói tiếp. “Nói cách khác, cậu cần ích kỷ một chút.”

“Ích kỷ? Ý cậu là kiểu như nữ hoàng sao?” Yorka hỏi nghiêm túc đến mức tôi bất giác tưởng tượng ra hình ảnh cô trong vai một nữ hoàng kiêu hãnh và đầy tự tin. Dù thế, trông Yorka trong diện mạo vẫn đáng yêu vô cùng.

“Kisumi, đừng có mơ màng nữa!”

“Xin lỗi, tớ chỉ đang xác nhận lại là tớ yêu cậu nhiều đến mức nào thôi.”

“Xác nhận trong đời thật đi, đừng trong đầu nữa.”

“Ngay cả ở nơi công cộng cũng được chứ?”

“Không được. Xấu hổ lắm.”

Với vẻ đẹp nổi bật như Yorka, việc cô thu hút ánh nhìn là điều dễ hiểu, nên tôi cũng hiểu lý do cô ngại.

“Hay là cậu hỏi Aria-san xem có bí quyết nào để tự tin trước đám đông không? Không ai toát ra vẻ tự tin như chị ấy đâu.”

Thật ra, khoảng cách giữa hai chị em Arisaka nhỏ hơn nhiều so với những gì họ nghĩ.

“Cậu ngưỡng mộ chị tớ lắm nhỉ, Kisumi?”

“Nếu không có Aria-san, tớ chẳng thể vào được trường Eisei, cũng chẳng thể quen được cậu. Tớ thật lòng biết ơn và ngưỡng mộ chị ấy.”

“Ảnh hưởng của chị tớ lên bạn trai tớ đúng là quá lớn rồi đó!”

“Đừng lo. Người tớ yêu chỉ có mình cậu thôi,” tôi đáp nhẹ.

Yorka không nói gì, chỉ đưa tay lên gần miệng tôi. “Cậu dính sô-cô-la kìa.”

Cô lau vệt sô-cô-la ở khóe môi tôi, rồi đưa ngón tay lên liếm sạch. “Và nói trước nhé, tớ chỉ làm vậy cho mỗi mình cậu thôi, Kisumi. Cậu là người đặc biệt.”

Cách cô làm điều đó có gì đó vừa ngọt ngào vừa quyến rũ khó tả. Tôi phải cố hết sức để không hét lên, “Bạn gái tôi đáng yêu quá!” giữa quán. Thay vào đó, tôi uống một ngụm cà phê để che đi nụ cười.

Khi chúng tôi tiếp tục bàn về cách giúp Yorka vượt qua nỗi sợ khi ở trước đám đông, thời gian trôi lúc nào không hay.

“Hết ý tưởng rồi à?”

“Thật ra, tớ còn một gợi ý cuối cùng,” tôi nói, biết chắc cô sẽ không thích. “Cậu thử tình nguyện làm trưởng nhóm lớp cho lễ hội văn hóa xem sao?”

“Không đời nào! Tớ không làm nổi đâu!” Cô lập tức phản đối, đúng như dự đoán.

“Biết đâu lại vui hơn cậu nghĩ thì sao.”

“Nhưng như vậy tớ phải điều phối mọi người, còn phải ra lệnh nữa. Tớ không hợp với kiểu đó.”

“Hãy coi như tập làm nữ hoàng đi. ‘Mệnh lệnh của ta là tuyệt đối!’ ấy.”

“Ra lệnh và lãnh đạo là hai chuyện khác nhau,” cô phản bác điềm tĩnh.

“Tớ đâu có tự chọn làm lớp trưởng. Chỉ là bị bầu rồi thành ủy viên lễ hội luôn thôi.”

“Dù vậy, tớ thấy cậu làm tốt lắm.”

“Đó là vì tớ sợ bị rắc rối nếu lười biếng. Tớ nhát gan lắm.”

“Không đâu. Cậu dũng cảm hơn cậu nghĩ đấy. Một khi đã quyết định làm gì, cậu luôn làm đến cùng. Tớ thật sự ngưỡng mộ cách cậu nghiêm túc và không qua loa.”

“…..”

Lời nói của Yorka bất ngờ tiếp thêm cho tôi một nguồn động lực kỳ lạ. Tôi ngạc nhiên vì cô nhận ra một khía cạnh của tôi mà chính tôi chưa từng để ý, và cảm động vì cô luôn quan sát tôi kỹ đến thế.

“Dù sao thì, đôi khi những việc mình không hứng thú lại hóa ra có ích sau này. Nếu cậu không muốn làm một mình, tớ sẽ cùng làm. Với lại, tớ cũng đang giúp việc lớp rồi còn gì.”

Cách mỗi người chọn sống quãng đời học sinh là khác nhau. Có người nhiệt tình tham gia các sự kiện, có người lại chọn lối sống thong thả.

Tôi không phải kiểu người bị thôi thúc bởi mong muốn “tận hưởng tuổi trẻ” hay “sống hết mình cho thời học sinh.” Nếu không có Yorka, chắc tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện chơi guitar trên sân khấu.

──Tất cả chỉ là chuyện bạn có nắm lấy cơ hội hay để nó trôi qua mà thôi. Với tôi, chỉ cần thuận theo dòng chảy. Mức nhiệt huyết của tôi chỉ đến vậy.

Còn bây giờ, Yorka đang đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất của cuộc đời mình. Tôi phải làm mọi cách để giúp cô ấy vượt qua.

“Không đời nào!” Yorka phản đối gay gắt. “Cậu đã có việc trong ban tổ chức lễ hội rồi! Còn phải tập với ban nhạc nữa. Giờ lại muốn nhận thêm vai trò lớp trưởng à? Cậu phải có hai thân mới kham nổi đấy!”

Trường tôi rất coi trọng tính tự chủ của học sinh, nên bọn tôi được quyền quyết định khá nhiều trong các sự kiện. Để rèn kỹ năng lập kế hoạch và điều hành, lớp trưởng tự động trở thành thành viên ban tổ chức lễ hội. Vì thế, lớp thường bầu thêm một người phụ trách riêng cho dự án lớp trong lễ hội văn hóa.

“Vậy tớ sẽ tách mình ra làm hai.”

“Cứ thử xem.”

“Với sức mạnh của tình yêu, biết đâu tớ làm được điều kỳ diệu.”

“Thật sao? Nếu có sức mạnh thần kỳ như thế, tớ cũng muốn thấy,” Yorka đáp, đôi mắt to ánh lên vẻ hoài nghi.

“Ý tớ là, tớ luôn muốn giúp cậu, Yorka.”

“Tớ biết. Nhưng cậu bảo vệ tớ quá mức rồi. Đừng nhận thêm việc nữa.” Quả thật như Yorka nói, ai cũng thấy tôi đã ôm đồm quá nhiều. Nghĩ đến lịch trình dày đặc từ giờ đến lễ hội văn hóa khiến tôi hơi lo, nhưng nếu việc đó giúp Yorka vượt qua nỗi sợ sân khấu, tôi vẫn sẵn lòng.

“Bước này có thể chính là điều tớ cần để mạnh mẽ hơn.”

Sau khi nghe Asaki-san nói rằng tình cảm của cô ấy sẽ tiếp tục, Yorka đã ước được trở nên mạnh mẽ hơn bên bờ biển buổi sáng sớm.

Tham gia ban nhạc và quyết định biểu diễn chính là những bước đầu tiên để cô ấy thay đổi bản thân. Để buổi diễn thành công, cô cần quen với việc đứng trước đám đông. Nếu có thể tự tin đối mặt với các bạn cùng lớp—những người cô gặp hằng ngày—có lẽ nỗi lo sẽ dịu bớt.

“…Nếu tớ xung phong mà được chọn, bọn mình sẽ càng ít gặp nhau hơn, đúng không?” Yoka khẽ nói, giọng không mấy hào hứng.

“Bọn mình vẫn gặp nhau trong buổi tập ban nhạc mà. Với lại, dù chỉ là lúc chuẩn bị, được ở bên cậu lúc nào tớ cũng thấy vui.”

Đó là cái hay khi người yêu ở cùng lớp. Dù là trong giờ học hay giờ nghỉ, hai đứa vẫn luôn chung một không gian.

“…Không công bằng chút nào.” Cô ấy nhấc tách lên, nhìn tôi qua quai cầm. Dù khuôn mặt xinh xắn bị che khuất, đôi mắt đẹp của cô vẫn ánh lên rõ ràng.

“Vậy thì sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn mình sẽ đi chơi thật nhiều để bù lại nhé.”

“Ừ,” Yorka đáp, ánh mắt dừng lại nơi tách cà phê. “Tớ sẽ nghĩ thêm về chuyện lớp trưởng.”

Từ đó, khi cả hai cùng hướng về tương lai, học kỳ hai năm hai của chúng tôi bắt đầu—đánh dấu khoảnh khắc mùa hè chuyển mình sang thu.