“Chúng ta nên đặt tên ban nhạc là gì nhỉ?”
Yorka, Miyachi và Kanō Mimei tụ tập ở phòng câu lạc bộ nhạc nhẹ trong kỳ nghỉ hè, cùng vò đầu bứt tai suy nghĩ về cái tên cho ban nhạc. Nhờ vào sự thuyết phục của Yorka, chúng tôi đã chính thức thành lập một ban nhạc để biểu diễn trong lễ hội văn hóa sắp tới.
Thành viên gồm: Miyauchi Hinaka phụ trách hát chính, Sena Kisumi chơi guitar, Kanō Mimei chơi bass, Arisaka Yorka chơi keyboard, và Chủ tịch Hội học sinh Hanabishi Kiyotara đánh trống.
Khi chúng tôi còn đang định mời Hanabishi tham gia, thì cậu ấy đã chủ động nhắn tin nói rằng muốn góp mặt. Với kinh nghiệm đánh trống của Hanabishi, mọi người đều yên tâm phần nào.
Với kỹ năng của Kanō, cộng thêm tài năng của Yorka và Miyachi, điều duy nhất đáng lo là… tôi — người mới bắt đầu học guitar.
“Kanō! Tạm gác chuyện tên ban nhạc đi, dạy tớ chơi guitar với!”
“Tự tìm hiểu đi.”
“Không được! Người mới thì đâu thể cắm đầu tập được, đừng bỏ bê thế chứ!”
Tôi không tham gia vào vòng bàn luận của ba cô gái, mà chỉ tập trung cắm cúi bấm dây đàn. Tôi cố gắng đánh lại những hợp âm mơ hồ trong đầu, nhưng chúng chỉ phát ra âm thanh loạn xạ. Tôi phải tiến bộ nhanh hơn mới được.
A, lại sai nữa rồi.
“Senakis, sao không ngồi cùng tụi tớ bàn chút?”
“Tớ không có thời gian đâu. Chuyện tên ban nhạc để mọi người tự quyết nhé.”
“Đừng than phiền sau này đấy.”
“Cứ quyết nhanh rồi báo tớ là được.”
Giờ là giữa tháng Tám, mà lễ hội văn hóa lại tổ chức vào tháng Mười. Xen giữa còn có cả hội thao và công việc trong ủy ban tổ chức lễ hội văn hóa. Nói cách khác, tôi gần như chẳng có thời gian để luyện guitar.
Nhưng một khi đã quyết tâm, tôi không thể cho phép mình tụt lại phía sau.
Trong khi tôi nghiêm túc tập đàn, mấy cô gái vẫn tiếp tục bàn bạc sôi nổi. Miyachi và Kanō, vốn đều là người yêu âm nhạc, tỏ ra khá khó tính khi chọn tên — nhất định không chấp nhận mấy cái tên tầm thường. Nhiều ý tưởng được đưa ra, nhưng chẳng cái nào làm cả ba hài lòng.
“Đặt tên ban nhạc thật khó quá,” Yorka thở dài.
“Mấy cái tên hay thì người ta lấy hết rồi.”
“Hay là gọi luôn là Ban nhạc Kanō Mimei cho nhanh?” Miyachi đùa, giọng mệt mỏi.
“Không, tớ không thích. Tìm cái gì nghe thú vị hơn chút đi. Kiểu tên hài hước không hợp với tụi mình đâu.”
“Vậy để cậu tự đặt đi, Meimei.”
“Không đời nào! Tớ dở mấy vụ này lắm,” Kanō vội xua tay, trông như đã muốn bỏ cuộc.
“Thế nào mới gọi là một cái tên hay cho ban nhạc nhỉ?” Yorka vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
“Có thể là ghép từ, đảo nghĩa, dùng từ cổ rồi viết lại bằng alphabet. Hoặc dựa theo một câu chuyện liên quan đến ban nhạc.”
Kanō đưa ra vài ví dụ cụ thể. Nghe vậy, Miyachi liền nảy ra một ý tưởng ...khá là đùa cợt
“Kanō Mimei. Vì chữ Mimei trong Hán tự nghe giống utsukushii (nghĩa là ‘đẹp’), hay là mình dịch sang tiếng Anh thành Beautiful Sound đi?”
“Nghe thẳng quá, mà còn hơi phô nữa. Với lại, cũng chẳng đảm bảo âm thanh lúc biểu diễn sẽ đẹp đâu,” Kanō liếc sang tôi.
Như để chứng minh lời cô ấy, tôi lại gảy trượt một nốt sai tông.
“Đừng mong đợi nhiều ở người mới tập, vừa được ‘thăng hạng’ từ quản lý lên thành viên chính thức.”
“Senakis, cậu ổn mà. Ai cũng bắt đầu từ con số không thôi.”
Cô gái đầy khí chất của Câu lạc bộ Nhạc nhẹ vẫn giữ tinh thần lạc quan.
“Thôi tạm gác ý tưởng của Hinaka đã. Với lại, nguồn gốc tên tớ là vì tớ sinh vào rạng sáng. Bố tớ nói, đó là thời khắc những âm thanh đẹp nhất của âm nhạc vang lên trong tĩnh lặng, khi ông đang làm việc trong phòng thu.”
“Một cái tên mang nghĩa kép — vừa là thời điểm chào đời, vừa gắn với tình yêu âm nhạc. Thật đặc biệt,” Yorka thán phục trước ý nghĩa đằng sau cái tên của Kanō.
“Có lẽ mình nên nghĩ đơn giản hơn. Có điểm chung nào giữa năm người bọn mình không?” Miyachi lại cầm trịch câu chuyện.
“Không cùng lớp, nhưng cùng khối thì sao?”
“ Ai lập nhóm cũng dùng cách đó cả. Phải có cái gì đó chỉ thuộc về bọn mình mới được.”
Cả nhóm cùng im lặng suy nghĩ, rồi gần như đồng thanh đáp:
“Là Kisumi, đúng không?”
“Không phải Sumisumi à?”
“Senakis.”
“Này, đừng có nghĩ tới mấy cái tên như Sena Kisumi Band đấy nhé!”
Tôi lập tức phản đối, cảm giác như đang lặp lại khoảnh khắc khi cái tên “Câu lạc bộ Sena” được quyết định. Mỗi khi tụi con gái tụ tập, mức độ nghịch ngợm tăng theo cấp số nhân.
“Senakis, cậu hứa là không kêu ca nữa mà.”
“Còn chưa chính thức mà, tớ có quyền phản đối chứ. Dù sao thì… làm ơn nghĩ cái khác đi.”
“Nhưng đúng là tụi tớ đều có liên quan đến cậu, Sumisumi. Cậu từng là quản lý của Meimei, Yoryor thì tham gia nhờ cậu. Cả Hanabishi-kun và tớ cũng được cậu rủ đấy chứ.”
Miyachi dường như nảy ra điều gì đó.
“Một ban nhạc có sợi dây gắn kết với Kisumi… Nếu dịch tên ‘Kisumi’ sang tiếng Anh, sẽ là Rare Ink.”
“Nghe thú vị đấy! Nhưng nếu rút gọn lại thì sẽ bắt tai hơn nữa,” Kanō hứng khởi góp lời.
Yorka viết chữ Rare Ink bằng tiếng Anh lên tờ giấy trước mặt.
“Ban nhạc gắn kết với Kisumi… ‘Gắn kết’ trong tiếng Anh là Rare Link,” Yorka nói, vừa viết vừa mỉm cười như đang giải một câu đố.
“Ba chữ I, N và K trùng nhau. Nếu ghép lại, thêm chữ S để thể hiện nhóm nhạc nhiều người… sao không thử R-inks, đọc là Links?”
Yorka đưa tờ giấy có chữ R-inks cho mọi người xem. Không ai phản đối. Và thế là, tên ban nhạc chính thức được quyết định — “Links.”
Khi chuyện tên nhóm được giải quyết, “trại huấn luyện guitar địa ngục” của Kanō bắt đầu. Kanō vốn hiền lành, nhưng khi dạy nhạc thì hoàn toàn không nương tay. Đến cuối buổi tập hôm đó, các đầu ngón tay tôi rát bỏng đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng đau
“Chắc nó sẽ còn đau cho đến khi đầu ngón tay chai lên.”
Kiệt sức sau bữa tối, tôi ngã phịch xuống giường. Vừa lim dim thì điện thoại reo — là Aria-san gọi đến.
“À, Sumi-kun hả?”
“Có chuyện gì vậy? Em buồn ngủ quá.”
“Giờ này vẫn còn trong khung giờ gọi hợp lý mà.”
“Hôm nay em hơi mệt chút.”
“Yor-chan kể là em bắt đầu lập ban nhạc à. Sao con trai cứ lập ban nhạc là để gây ấn tượng với con gái thế?”
“Không có ý đồ gì đâu.”
“Em cũng được nhiều người để ý mà.”
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy cười khẽ qua đầu dây.
“Vậy chị gọi chỉ để nói chuyện thôi à?”
“Chị muốn hỏi xem sau lần đi chơi trước, mọi chuyện ổn chứ. Nhìn Yor-chan thì có vẻ chẳng có gì thay đổi.”
“…Cảm ơn chị đã lo. Và cảm ơn vì đã lái xe hôm đó nữa.”
“Không có gì đâu. Chuyện nhỏ mà — xem như người trong nhà giúp nhau.”
Tấm lòng của Aria-san khiến tôi thật sự cảm động.
“Nhờ chị mà lúc Asaki-san bị chóng mặt mới xử lý được. Thành thật mà nói, nếu là người khác, chắc em sẽ không biết phải giải thích sao.”
“Chẳng có gì đâu.”
“…Chị nghĩ em có đang nửa vời không?”
Như bị ma xui, tôi buột miệng nói ra điều đã giữ trong lòng.
“Chị cũng không rõ. Nhưng nếu em với Yor-chan thật sự khó chịu vì Hasekura-san, thì nên nói thẳng ra. Còn nếu em ấy thấy ngột ngạt, tự khắc sẽ rút lui. Dù vậy, chị nghĩ Hasekura-san kiểu gì cũng sẽ làm tròn trách nhiệm ở lớp. Có vẻ còn bé muốn giữ nguyên hiện tại, nên nếu em Yor-chan chịu được, thì có lẽ tốt nhất cứ mặc kệ.”
“Quan hệ giữa người với người đúng là phức tạp thật.”
“Nếu không muốn dính vào rắc rối, thì đừng yêu người ở quá gần mình. Mà, ở tuổi cấp ba, thế giới xung quanh nhỏ như vậy, tránh cũng khó.”
“ Đúng thật.”
“…Không định làm gì mờ ám đấy chứ?”
“Em thề với Yorka là không!” Tôi đáp ngay.
“Thanh xuân mà, thích ai đó cũng là một phần vui vẻ thôi. Cứ thoải mái tận hưởng, đừng coi tình cảm là tất cả,” Aria-san khẽ khuyên.
“Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn. Ngủ ngon nhé. Chị mong được xem tiết mục của các em ở lễ hội văn hóa.”
Cô ấy cúp máy trước khi tôi kịp nói thêm.
“Mình phải cố gắng hơn nữa mới được.”
Bỗng nhiên tỉnh hẳn, tôi với lấy cây đàn lần nữa.
Còn khoảng hơn một tháng rưỡi nữa đến lễ hội văn hóa — có lẽ từ giờ, mọi khoảng thời gian rảnh đều sẽ dành cho việc tập đàn.
