I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 04 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 11.1 Mùa hè của những mối tình đơn phương không hồi kết

“Xin lỗi, Hanabishi. Tớ không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu.”

Sau buổi họp ủy ban lễ hội văn hóa, Asaki đã đưa ra câu trả lời dứt khoát cho lời tỏ tình của Kiyotora.

Cả hai đứng dưới tán cây anh đào sau khu nhà trường. Mùa hoa đã qua từ lâu, giờ chỉ còn những tán lá xanh rợp tạo nên bóng mát dịu nhẹ.

Trên cao, bầu trời mùa hè kéo dài bất tận, những đám mây trắng xa xa đang bồng bềnh trôi.

“Cậu vẫn chưa thể quên Sena-chan à?”

Kiyotora giữ vẻ bình thản thường ngày, hỏi bằng giọng không chút lay động.

“Ừ. Chính vì thế, tớ không muốn dùng tình cảm của người khác để trốn tránh.”

Thái độ thẳng thắn của Asaki thật đáng ngưỡng mộ.

“Cậu thích kiểu tình yêu cho đi hơn là nhận lại, nhỉ?”

“Tớ chọn tình yêu có thử thách hơn là thỏa hiệp dễ dàng.”

“Cậu đúng là mạnh mẽ, Asaki.”

“Một kẻ si tình thì cũng là người dám thách thức số phận.”

“Dù vậy, đối tượng của cậu cũng đáng gờm lắm đấy.”

Dù bị từ chối, Kiyotora vẫn lo lắng cho cô.

“Cậu nghĩ tình đơn phương là vô nghĩa à?”

“Tớ nghĩ nó thật buồn.”

“Vậy à. Có lẽ cậu với tớ không hợp nhau thật. Tớ không tìm kiếm kiểu tình cảm bi lụy như thế.”

“Thế còn cậu, cậu nghĩ sao?”

“Cứ yêu đến khi nào bản thân thấy đủ thì dừng lại.”

Đó đúng là Asaki — dứt khoát đến mức tự cắt đứt đường lui cho chính mình.

“Đến khi nào?”

“Ai mà biết được. Có thể là cho đến khi tớ chán tình đơn phương này, hoặc cho đến khi tớ tìm thấy ai đó khiến mình rung động hơn cậu ấy. Giờ thì tớ chẳng thể tưởng tượng nổi tương lai sẽ thế nào.”

“Tại sao phải cố đến thế?”

“Vì tớ không thể chỉ đơn giản tắt đi cảm xúc của mình.”

Chính sự kiên cường trong nghịch cảnh, sự trung thực với bản thân ấy đã tạo nên sức hút của Hasekura Asaki — và trong mắt Kiyotora, cô rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè.

“Nếu không thể chứng minh tình yêu vĩnh cửu tồn tại, thì nói rằng chỉ tình yêu có kết quả mới là đúng đắn cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

“Dù thế, vẫn có những tình cảm mãi mãi không được đáp lại, Asaki.”

Âm thanh râm ran của ve sầu vang lên khắp nơi quanh gốc anh đào.

“Này, Hanabishi, chắc cậu có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm lắm nhỉ? Nếu vậy thì dạy tớ cách kết thúc một mối tình mà không đau đi.”

Sau vài giây im lặng, giọng Asaki vang lên, hơi pha chút bực dọc.

“…Xin lỗi. Tớ không đủ tư cách để dạy điều đó. Giờ tớ chẳng biết phải cho cậu lời khuyên nào đâu.”

“Cậu tốt hơn tớ tưởng đấy. Tớ còn chuẩn bị tinh thần bị mắng tơi tả sau khi bị từ chối cơ.”

“Tớ không thể nói lời cay nghiệt với người mình thích được.”

Dù bị từ chối, Kiyotora vẫn dịu dàng như thường. Thái độ ấy khiến Asaki thoáng nhớ đến Sena Kisumi — chỉ một chút thôi, nhưng đủ khiến cô chững lại.

“Nhưng rồi cậu cũng sẽ sớm bắt đầu một mối tình khác để quên tớ mà, đúng không?”

“Ai biết được. Thực ra tớ khá sốc đấy. Chắc tớ vẫn sẽ thích cậu thêm một thời gian nữa, như bất kỳ ai cũng sẽ thế thôi.”

“Dù tớ đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy à?”

“Asaki, cậu quá cuốn hút để tớ có thể dễ dàng buông tay. Được gặp một người đặc biệt như cậu, với tớ đã là may mắn rồi.”

Những lời chân thành đó khiến cách nhìn của Asaki về Hanabishi khẽ thay đổi.

“…Trước giờ tớ cứ nghĩ cậu là kẻ lăng nhăng.”

“Tớ không phủ nhận. Nhưng chính vì cậu rực rỡ hơn bất kỳ ai, nên tớ mới bị thu hút.”

“Cậu thật kỳ lạ. Dù xung quanh chẳng thiếu người thích cậu.”

Asaki mỉm cười thật lòng trước những lời tán tỉnh sến súa thường thấy của Kiyotora.

“Thật khó để khiến một người đặc biệt nhìn về phía mình.”

“Nhưng với tớ thì chỉ có một người thôi, đúng không?”

Asaki và Kiyotora nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng chuyện này đã khép lại.

“Trước mắt, cùng nhau cố gắng để lễ hội văn hóa thành công nhé, Hasekura-san.”

“Tất nhiên rồi. Cùng nỗ lực nào, Chủ tịch Hội học sinh.”

Lạ thay, Kiyotora cảm thấy khoảng cách giữa mình và Asaki giờ đã gần hơn trước.