Bữa tiệc karaoke mừng Năm Mới của Câu lạc bộ Sena bắt đầu từ đầu giờ chiều và kéo dài đến tận hơn năm giờ tối.
Khi mọi người rời khỏi quán karaoke, khu vực trước ga đã phủ trắng xóa bởi tuyết. Những bông tuyết to vẫn tiếp tục rơi, dày lên từng chút một.
“Wow, tuyết rơi kìa!” Ei reo lên đầy phấn khích.
“Liệu tàu có còn chạy không nhỉ?” Asaki nhìn về phía nhà ga, lo lắng.
“Cảnh nhà ga giữa đống tuyết trông khác hẳn luôn,” Hinaka nói, vừa giơ điện thoại lên chụp hình.
“Có vẻ tuyết vẫn sẽ còn rơi thêm nữa đấy,” Sayu nói, giẫm chân trên nền tuyết nghe lạo xạo.
“Đẹp thật. Lâu lắm rồi tớ mới được thấy tuyết,” Mimei ngẩng lên nhìn trời.
“Tuyết rơi khiến người ta thấy hưng phấn chẳng vì lý do gì hết, đúng không?” Ryū gần như không kìm được muốn chơi.
“Mọi người cẩn thận kẻo trượt nhé,” Kiyotora nhắc.
“Này, hay mình ra công viên chơi đi! Làm người tuyết chẳng hạn!” Ei đề nghị đầy hăng hái.
“Ý tưởng tuyệt vời đấy ,cô bé! Xuất sắc! Chuẩn phong cách em gái Sena!” Ryū đồng tình ngay lập tức.
“Nếu là lời mời của quý cô đây thì tớ rất sẵn lòng tham gia,” Kiyotora thêm vào không chút do dự.
“Nghe vui đấy. Tớ tham gia!”
“Nếu Hinaka đi, tớ cũng đi!”
“Cẩn thận đừng để bị thương tay nhé, MeiMei!” Hinaka cảnh báo ngay khi thấy Mimei chuẩn bị lao ra chơi.
“Nếu đi thì công viên gần nhà em khá rộng. Em có thể mang theo túi sưởi tay và găng tay. Có cần xẻng không?” Sayu đề nghị.
“Không có ý kiến gì đâu. Đi thôi. Dù không có Kisumi-kun, em gái cậu ấy vẫn giữ được tinh thần vui vẻ, tuyệt ghê.”
Asaki dẫn cả nhóm rời khỏi nhà ga, hướng về khu dân cư.
“Này Asaki-chan, sao cậu biết SumiSumi đi gặp YorYor thế?” Hinaka thì thầm khi hai người cùng đi.
“Sau buổi tiệc Giáng Sinh, Yorka có ở lại nhà tớ. Cậu ấy tâm sự là đang gặp một vấn đề.”
“Vấn đề?”
“Có khả năng cậu ấy phải chuyển sang Mỹ,” Asaki nói khẽ.
“Cái gì!? Không thể nào!” Hinaka kêu lên, giọng đầy sửng sốt.
“Tớ nghĩ Kisumi-kun đi gặp cậu ấy là vì chuyện đó.”
“Làm ơn đi, SumiSumi, hãy ngăn cậu ấy lại! Làm ơn đấy!” Hinaka cầu nguyện, ngẩng nhìn lên bầu trời đầy tuyết.
“Cậu không nghĩ đây là một cơ hội sao, Hinaka-chan?”
“Cơ hội?”
“Ừm, dù họ có phải xa nhau đi nữa, tớ không nghĩ bây giờ còn có gì chia cách được họ đâu.”
“Tớ đồng ý. Giờ họ đã vượt qua giai đoạn đó rồi.”
“Bọn mình đúng là cùng chọn phải một người khó mà quên, nhỉ?”
“Nhưng chính sự kiên định đó mới khiến cậu ấy hấp dẫn đến thế.”
Asaki nhớ lại chuyện tình cảm tan vỡ của mình. Một phần nhỏ trong cô vẫn âm thầm hy vọng có một bước ngoặt bất ngờ nào đó — một mong muốn mờ tối của kẻ vừa thất tình.
Nghĩ rằng người đặc biệt mà mình từng ngưỡng mộ có thể sa ngã và yêu người khác — có lẽ điều đó sẽ giúp cô bớt đau hơn. Nếu có thể tự thuyết phục mình rằng cậu ấy không xứng đáng, vết thương lòng có lẽ sẽ mau lành.
Thế nhưng, một phần khác trong cô lại khao khát một tình yêu mãnh liệt đến mức sẵn sàng đánh đổi tất cả — thứ tình yêu khiến cô không màng lý trí, chỉ cần được ở bên người mình yêu.
Bản ngã trong cô thì thầm rằng: cho dù có bị người khác coi là ngu ngốc, miễn là bản thân thấy hạnh phúc thì cũng đáng. Dù phải bỏ qua cảm xúc của người khác và đắm chìm trong đam mê riêng, cô vẫn thấy điều đó xứng đáng.
Một cuộc sống có được thứ tình yêu cuồng nhiệt và phi lý như thế — có lẽ cũng không tệ.
“Tớ lúc nào cũng quá tỉnh táo để có thể yêu đến mức mất lý trí,” Asaki nói, giọng pha chút tự giễu.
Cô nhớ lại ngày bị Kisumi từ chối, và cơn đau nhói lan khắp ngực. Cô biết kiểu tình yêu liều lĩnh đó vốn không dành cho người thực tế như mình.
“Thành thật mà nói, tớ vẫn không thể ngừng cổ vũ cho tình yêu của SumiSumi và YorYor đến cùng,” Hinaka nắm tay Asaki.
“Tớ hiểu mà. Thay vì ghen tị, tớ cũng đang ủng hộ họ. Có lẽ vì thế mà tớ vẫn còn ở trong Câu lạc bộ Sena, để được ngồi hàng ghế đầu xem họ tiến xa đến đâu.”
Cuối cùng, cảm xúc thật của Hasekura Asaki gói gọn trong lời cô từng nói với Yorka khi cô ở lại qua đêm:
“Đúng vậy. Dù bị từ chối, tớ vẫn muốn ở lại, vì tớ muốn biết tương lai của họ sẽ đi đến đâu.”
“Khi cậu nói ‘tương lai của họ’, là cậu nghĩ xa đến mức nào, Hinaka-chan?”
“Hmm, ít nhất là đến đám cưới của họ.”
Nghe giọng chắc chắn của bạn, Asaki khẽ mỉm cười rồi hỏi đùa: “Cậu thật sự tin là tình yêu thời cấp ba có thể kéo dài đến hôn nhân à?”
Hinaka lập tức bắt thóp được ẩn ý trong giọng cô. “Cậu lo cho họ đến vậy sao?”
Bị nhìn thấu, Asaki chỉ biết cười gượng. “Không chỉ họ đâu. Tớ tò mò không biết tình cảm ở tuổi này có thể kéo dài bao lâu. Rồi chúng ta sẽ trải qua biết bao chuyện khiến cách nghĩ và cảm xúc thay đổi.”
“Kể cả cảm xúc yêu sao?”
“Ừ. Tớ sợ rằng tình yêu tuổi học trò có thể chẳng tồn tại được đến khi ta bước vào tuổi hai mươi, khi chuyện hôn nhân trở nên thật hơn. Khi có thêm trải nghiệm mới ở đại học hay công việc, cảm xúc cũng thay đổi thôi. Liệu chúng ta có thể tin vào sức mạnh và độ sâu của tình yêu này không?”
Trong sâu thẳm, Asaki sợ điều đó. Tình đầu của cô từng mãnh liệt đến mức thiêu đốt. Ý nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể quên đi cảm xúc ấy khiến cô nhận ra tình cảm con người mong manh và ngắn ngủi đến thế nào. Điều đó làm cô buồn.
“Không ít cặp còn chia tay chỉ vì bị xếp học khác lớp. Tuổi trẻ khiến ta dễ chán, dễ tìm điều mới.”
“Cậu tinh ý thật đấy, Hinaka-chan.”
“Tớ chỉ là người nếm trải thất tình sớm hơn cậu thôi.”
Hinaka từng tỏ tình với Kisumi trước cả Asaki — và bị từ chối.
“Cậu vượt qua được chưa?”
“Tớ không biết nữa. Tớ chẳng thể tưởng tượng được tình yêu kế tiếp sẽ ra sao. Có lẽ sẽ dễ hơn nếu chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp được định mệnh của đời mình.”
“Nhưng Kisumi-kun và Yorka thì là ngoại lệ,” Asaki bắt đầu bày tỏ lòng.
“Đúng. Khi SumiSumi nói mình chỉ là ‘một chàng trai bình thường’, đúng là nói dối trắng trợn. Cậu ấy chẳng bình thường chút nào,” Hinaka đồng tình.
Không chàng trai “bình thường” nào có thể ở bên người như Arisaka Yorka. Việc cả nhóm họ — những cô gái từng thích cùng một người — vẫn tụ lại được như bây giờ, bản thân nó đã là một điều kỳ diệu.
“Chuẩn. Người thật sự đặc biệt chính là Kisumi-kun.”
Cả Asaki và Hinaka đều không phải kiểu người mơ mộng hão huyền. Họ hiểu rõ khái niệm “nửa kia định mệnh” chỉ là chuyện tiểu thuyết.
Thế nhưng, họ vẫn không thể ngừng bị cuốn vào câu chuyện tình của Sena Kisumi và Arisaka Yorka.
“Mọi người nhìn sai cả rồi. Không phải YorYor chọn SumiSumi, mà là SumiSumi chọn YorYor.”
Người khác chỉ thấy bề ngoài. Ai từng chứng kiến sân khấu lễ hội văn hóa đều nghĩ rằng cậu học sinh bình thường ấy may mắn được cô gái xinh đẹp lựa chọn — một hình ảnh khiến họ trông như cặp đôi “lệch pha”.
“Là bạn gái,đúng là Yorka xinh đẹp thật, nhưng cực kỳ khó chiều. Cậu ấy có nguyên tắc riêng, lại hay ghen. Chắc chẳng ai chịu nổi.”
Thực tế thì ngược lại — chính cậu con trai có sức hút ngầm, người có thể hòa hợp với bất cứ ai, lại chọn Arisaka Yorka.
“Và SumiSumi từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía YorYor.”
Cả Asaki lẫn Hinaka đều từng bị từ chối. Không phải vì họ kém hấp dẫn hơn Yorka, mà bởi Kisumi luôn một lòng với người mình yêu — cũng giống như cô ấy với cậu.
“Tớ từng nghĩ tình yêu là chuyện hợp nhau và đúng thời điểm, nhưng nhìn hai người họ, tớ tin có những tình yêu vượt khỏi mọi lý lẽ.”
“Cậu có tưởng tượng nổi không — vừa cầu hôn xong đã phải đối mặt với chuyện chuyển ra nước ngoài? Đúng là đời trớ trêu thật,” Hinaka nói, giọng lo lắng.
“Cuối cùng thì, họ chỉ mắc phải rắc rối vì lỡ gặp được định mệnh của mình khi còn học cấp ba thôi.”
Asaki chỉ muốn nguyền rủa số phận vì sự trớ trêu ấy. Nếu Kisumi và Yorka gặp nhau muộn hơn — khi vào đại học — có lẽ họ đã không phải khổ thế này. Nhưng cũng có thể chính việc vẫn ở bên nhau dù thời điểm tệ hại ấy đã chứng minh tình yêu của họ mạnh mẽ đến mức nào.
“Đừng lo. Chúng ta đã thấy SumiSumi mạnh mẽ thế nào khi thật sự cần rồi,” Hinaka nói, quyết tâm ủng hộ người mình từng yêu đến tận cùng.
“Cố lên, Yorka. Cậu là bạn gái của Kisumi-kun cơ mà,” Asaki gửi lời động viên chân thành đến đối thủ cũ trong tình yêu.
Tất cả những gì họ có thể làm bây giờ — chỉ là dõi theo kết quả. Mọi thứ đều thay đổi: thời gian, môi trường, cảm xúc, và cả con người. Giữ được tình yêu giữa những đổi thay ấy đâu phải chuyện dễ.
Liệu một mối tình học trò có thể vượt qua hiện thực khắc nghiệt của cuộc đời?
Cầu mong tình yêu của họ vẫn mãi là một giấc mơ ngọt ngào — cho đến tận cùng.
