“Yor-chan, chị đến đón em đây."
Yorka chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy chị gái mình đang đứng trước mặt. Sự xuất hiện của hai chị em nhà Arisaka trong quán cà phê kiểu cổ từ thời Chiêu Hòa khiến mọi người xung quanh phải ngoái nhìn vì nhan sắc của họ. Chính vì lý do đó mà Yorka thường không muốn đi cà phê một mình.
Mỗi khi hai chị em vô tình ghé vào một quán ở khu trung tâm Tokyo, họ luôn nhận về những ánh nhìn tò mò và sự chú ý không mong muốn. Aria lúc nào cũng xử lý khéo léo những tình huống như thế, Yorka hiếm khi nào tự đi ăn một mình.
Nhưng ở quán nhỏ địa phương này, những vị khách trung niên quen thuộc nhanh chóng trở lại cuộc trò chuyện của họ. Khác hẳn Tokyo, nơi này mang đến cho Yorka cảm giác yên bình mà cô có thể thư giãn một mình.
“Em thật sự phải quay lại nhà trọ à? Không thể về nhà luôn được sao?”
“Em gọi chị vì không muốn về một mình, đúng không?”
Sau khi không thuyết phục được cha mẹ, Yorka đã bốc đồng rời khỏi nhà trọ và trốn vào quán cà phê gần ga này. Khi bình tĩnh lại sau cuộc gọi với Kisumi, cô đã nhắn cho chị biết chỗ mình đang ở.
“Xin lỗi vì đã kéo chị ra trong lúc chị đang nghỉ.”
“Không sao. Chị cũng bắt đầu chán ngâm suối nước nóng rồi. Với lại bên ngoài đang có tuyết, tối nay chị có thể vừa nhâm nhi chút rượu sake vừa ngắm tuyết rơi,” Aria ngồi xuống đối diện em gái, liếc qua tờ thực đơn. “Xin lỗi, cho tôi một ly cà phê nóng. Còn em thì sao, Yor-chan? Muốn gọi thêm gì không?”
“Không, em uống cà phê đủ rồi.”
“Ăn gì ngọt không?”
“Cũng ăn nhiều rồi.”
“Được thôi.”
“Ba mẹ có nói gì không?”
“Không hẳn. Họ chỉ bảo tối nay ra ngoài ăn cho đổi gió. Họ đang lo cho em.”
“Họ không giận sao?”
“Chắc họ chỉ thấy khó hiểu vì em cứng đầu quá,” Aria đáp, giọng mơ hồ khiến Yorka bất an.
Lần này, Aria không an ủi hay khuyên bảo như mọi khi. Cô luôn là thần tượng của Yorka, người mà Yorka muốn trở thành. Cô từng tin rằng chỉ cần đi theo bước chân chị là sẽ không sai đường.
Nhưng theo thời gian, Yorka nhận ra Aria cũng chẳng hoàn hảo. Và cô cũng hiểu — tuy muộn — rằng sự ngưỡng mộ mù quáng của mình đã vô tình khiến Aria chịu áp lực.
Mùa hè năm ngoái, hai người lần đầu tiên thực sự cãi nhau và nói hết lòng mình. Khi đó, Yorka mới học được cách đứng lên bảo vệ những điều bản thân không thể thỏa hiệp.
Thế nhưng, dù cố gắng đến đâu, cô vẫn không thuyết phục được cha mẹ. Cô hoàn toàn bế tắc. Dù nghĩ mãi cách nói sao cho đúng, lời cô vẫn chẳng thể chạm tới họ. Trong tuyệt vọng, cô đã gọi cho Kisumi.
Cô từng nói với cậu ở công viên giải trí rằng hãy tin tưởng và chờ cô. Vậy mà giờ đây, chính cô lại không thể giữ được lời hứa đó.
Nếu từ giờ không thể dễ dàng gặp Sena Kisumi nữa thì sao?
Đó hẳn sẽ là địa ngục.
Cô gái từng cô đơn ấy đã thay đổi hoàn toàn. Chỉ nghĩ đến một thế giới không có cậu thôi cũng khiến cô thấy sợ hãi. Ngay cả trong thời gian chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, chỉ vì không được nói chuyện hay hẹn hò nhiều, cô đã thấy đau lòng. Cô nhớ lại đêm ở nhà Kanō Mimei, khi cảm giác cô đơn khiến mình bật khóc, rồi đỏ mặt khi hồi tưởng lại.
Cô nhận ra mình cần Kisumi đến mức nào. Cô xấu hổ vì sự phụ thuộc ấy, nhưng đồng thời lại khao khát được gần cậu hơn. Cảm xúc giằng xé đó cứ lớn dần mỗi ngày. Cô chưa gặp Kisumi kể từ buổi tiệc Giáng Sinh. Mới chỉ một tuần, nhưng cô đã choáng váng trước việc bản thân yếu đuối đến thế khi thiếu cậu.
Làm sao cô có thể chịu được nếu xa nhau hàng tháng trời? Và điều gì sẽ xảy ra nếu cô dần quen với sự vắng mặt của cậu?
Cô nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay. Chỉ cần đeo nó thôi, cô đã thấy an tâm hơn phần nào.
“Này, chị này… Kisumi dạo này vẫn khỏe chứ? Chị gặp cậu ấy đêm giao thừa rồi mà.”
“Cậu ấy lo cho em suốt.”
“Em… em muốn gặp Kisumi,” giọng Yorka run run như sắp khóc.
Cô nghiến răng, gương mặt méo mó khi cố kìm nước mắt. Nếu khóc, cô sợ mình sẽ bị nỗi thất vọng và bất lực nuốt chửng.
“Sao không gọi cho em ấy? Chị chắc là nếu em bảo, thằng bé sẽ đến ngay.”
“Nhưng em không muốn làm phiền cậu ấy.”
“Vậy bây giờ, hãy để chị là người em có thể dựa vào,” Aria nói, khẽ xoa đầu em gái.
“Cảm ơn chị…”
“Chị sẽ ở đây với em, cho đến cùng.”
Người phục vụ mang cà phê ra, và cuộc trò chuyện tạm ngưng.
