I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 06 LN ( END ) - Chương 10.1 Hy vọng và phước lành cho tình yêu

“Cậu nói thử xem, con gái ta là người như thế nào trong mắt cậu?” Bố của Yorka hỏi, khẽ gợi tôi tiếp tục.

Ông thực sự quan tâm. Đây là cơ hội hiếm hoi để tôi đưa ra điều chỉ mình tôi có thể nói — một lợi thế hiếm có đối với tôi.

Không dễ để thay đổi suy nghĩ của một bậc phụ huynh khi mình chỉ là học sinh cao trung. Quyết định của ông với tư cách người làm cha vốn không sai, và nếu ông là kiểu người độc đoán, ông đã chẳng buồn nghe ý kiến của tôi hay bàn luận gì về chuyện Yorka đi Mỹ. Việc ông chịu đối thoại cho thấy ông thực sự lo cho con gái và sẵn lòng lắng nghe lý lẽ.

Dù việc thuyết phục ông là rất khó, nhưng nếu có thể cung cấp một góc nhìn mới, có lẽ ông sẽ mở lòng hơn. Nếu không thể thuyết phục bằng cảm xúc, tôi phải dùng lý trí.

Tôi cần trình bày những sự thật từ một góc độ khác thường — khiến ông phải nhìn lại và suy nghĩ.

Giờ là lượt của tôi. Vai trò của Sena Kisumi là nối liền khoảng cách giữa người bố và con gái. Yorka không non nớt như bố mẹ lo, nhưng cũng không trưởng thành như họ tưởng.

Tôi giữ bình tĩnh, bắt đầu nói với giọng khách quan.

“Bác nói rằng Yorka quá cảm tính và thiếu chín chắn. Dựa trên những gì xảy ra hôm nay, đúng là dễ hiểu vì sao bác nghĩ thế. Nếu cháu chỉ nhìn thấy hành vi của cô ấy trong bữa tối, có lẽ cháu cũng sẽ đồng ý.”

“Cậu nghĩ khác sao?”

“Khi cháu mới gặp Yorka, cô ấy hoàn toàn khác. Cô ấy kiềm chế cảm xúc, hầu như chẳng nói chuyện với ai, và trông như chẳng hứng thú với bất cứ điều gì. Cô ấy khép kín, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng và chín chắn, nhưng đồng thời cũng xa cách, khó gần. Hoàn toàn ngược lại với ‘cảm tính’.”

“Yorka ư? Thật chứ?”

“Vâng. Tuy là học sinh xuất sắc, cô ấy không có bạn bè, cũng chẳng muốn kết bạn. Các bạn cùng lớp bị vẻ đẹp và thái độ của cô ấy làm cho e dè, nên chẳng ai dám lại gần, mà cô ấy cũng từ chối mọi lời bắt chuyện.”

“Nghe cực đoan thật. Khác hẳn với Yorka khi ở nhà,” ông nói, lần đầu để lộ vẻ ngạc nhiên thật sự.

“Yorka luôn đặc biệt, phần lớn vì cô ấy noi gương Aria-san. Cô ấy làm gì cũng tốt. Nhưng khi gặp những việc vượt ngoài khả năng kiểm soát, bản chất thật của cô ấy mới lộ rõ. Trong những năm thiếu niên, cô ấy chọn cách thu mình để không bị tổn thương. Thật ra Yorka rất nhút nhát.”

Ai cũng từng chịu áp lực khi giao tiếp. Có người chỉ cần ngủ một giấc là quên, có người lại mang theo mãi. Yorka thuộc nhóm thứ hai.

Theo thời gian, sự căng thẳng dồn nén khiến cô ấy bắt đầu từ chối mọi tương tác xã hội. Theo một nghĩa nào đó, đó là lựa chọn dũng cảm, nhưng xã hội luôn buộc con người phải hòa nhập.

Điều này đặc biệt rõ trong môi trường học đường. Với người gặp khó khăn trong giao tiếp, lớp học chẳng khác nào một cái lồng giam, khiến Yorka càng thêm chán ghét.

“Làm sao cậu hiểu rõ nó đến vậy?”

“Cháu hiểu Yorka qua việc giúp đỡ và lắng nghe cô ấy. Cháu chỉ đang nói thay cho cô ấy thôi.”

Khoảnh khắc đó, tôi không còn là Sena Kisumi — bạn trai của cô ấy — mà là tiếng nói của Arisaka Yorka.

Khi nói chuyện với bố, cảm xúc của Yorka thường lấn át, khiến cô khó giải thích rõ vì sao muốn ở lại Nhật.

Điều đó không lạ; nói ra những vết thương lòng đồng nghĩa với việc phơi bày yếu đuối — điều vừa đáng sợ, vừa xấu hổ, lại có thể khiến cô bị tổn thương thêm nếu bị phản ứng sai cách. Từng bị tổn thương bởi giao tiếp, cô ấy vô thức né tránh nó.

Trước mặt bố mẹ, Yorka luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng khi nghe điều này từ tôi — một người ngoài — nó lại có sức nặng hơn nhiều so với khi đến từ Aria-san. Thái độ của cha cô bắt đầu thay đổi.

“Nếu con bé khổ sở đến vậy, sao nó không nói với ta?” Giọng ông run lên vì bối rối. Ông có thể hơi bao bọc con quá mức, nhưng tất cả chỉ vì yêu thương sâu sắc.

Dù cố giữ bình tĩnh, hẳn ông cũng rất khó chịu khi thấy cảnh Yorka ôm tôi lúc nãy. Ông giỏi che giấu cảm xúc thật.

“Trẻ con thường rất khó nói với bố mẹ về những điều sâu kín trong lòng, nhất là khi liên quan đến tính cách hay cảm xúc. Với lại, bố mẹ đâu phải lúc nào cũng có thể giải quyết được.”

“Dù sống xa, ta vẫn cố giữ liên lạc nhiều nhất có thể…”

“Yorka rất thông minh — đủ thông minh để khiến hai bác không nhận ra điều gì khác thường,” tôi chỉ ra một khoảng trống trong hiểu biết của ông.

“Chẳng lẽ những chuyện nó kể ta nghe về trường học đều là dối trá?”

“À… Bác đang nói giai đoạn nào? Tiểu học, sơ trung, hay cao trung?” Tôi cố tình đưa ra nhiều lựa chọn, thể hiện rằng mình biết rõ. Nhờ chắp nối lời kể từ Yorka và Aria-san, tôi có thể lấp đầy những khoảng trống mà cha mẹ cô chưa từng thấy.

“Hãy nói hết cho ta biết.”

Bàn tay đang cầm ly của ông khựng lại.

“Yorka bắt đầu sống xa bố mẹ từ những năm cuối tiểu học. Đương nhiên, cô ấy thấy cô đơn. Khi đó Aria-san học sơ trung. Không rõ Aria thật sự nghĩ gì, nhưng trong mắt Yorka, chị mình có vẻ rất mạnh mẽ. Yorka ngưỡng mộ Aria-san và bắt chước chị để quên đi nỗi cô độc.”

“Em út bắt chước chị là chuyện bình thường. Hai đứa đó vốn thân nhau.”

“Đúng vậy. Khi bắt chước một người hoạt bát như Aria-san, Yorka có thêm chuyện để kể với bố mẹ, nên việc trò chuyện cũng dễ dàng hơn.”

“Thế còn khi còn bé vào sơ trung?”

“Khi cả cô ấy và bạn bè đều bước vào tuổi dậy thì, mối quan hệ trở nên phức tạp. Khi đó Yorka không thể mãi dựa vào việc bắt chước chị mình nữa. Ngay cả khi xin lời khuyên của Aria-san, vấn đề cốt lõi vẫn không thể giải quyết. Hai người khác tính cách, nên việc sống theo một vai không thuộc về mình khiến cô ấy càng thêm căng thẳng.”

“Nhưng ta chưa bao giờ thấy điều đó khi gặp con bé,” gương mặt ông dần đượm buồn, như thể đang hình dung ra cô con gái nhỏ từng âm thầm rơi nước mắt.

“Tất nhiên là không. Mỗi lần được gặp lại bố mẹ, cô ấy đều vui. Yorka rất yêu hai người.”

“Aria từng nói Yorka đang cố gắng quá sức… Vậy cậu làm sao thân với nó được?”

“Ban đầu cháu chỉ tiếp xúc với Yorka vì nhiệm vụ lớp trưởng,” tôi nói thật.

“Hả?”

“Cô Kanzaki nhờ cháu để mắt tới Yorka. Lúc đầu cháu miễn cưỡng ghé qua phòng mỹ thuật — nơi cô ấy hay trốn. Lần nào đến, cô ấy cũng đối xử với cháu bằng thái độ lạnh nhạt,” tôi bật cười khi nhớ lại.

Người khác chắc đã bỏ cuộc vì thái độ cau có đó.

“Vậy làm sao từ đó mà hai đứa lại thành đôi? Cậu dùng phép thuật gì à?”

“Cháu nghĩ đó là định mệnh.”

“Ta không tin vào mấy thứ như thế,” ông đáp chắc nịch, từ chối mọi lãng mạn.

“…Vì Yorka là người tuyệt vời. Khi thấy ai như cô ấy gặp khó, tự nhiên tôi muốn giúp. Rồi khi bắt đầu nói chuyện, cháu nhận ra việc trò chuyện với cô ấy thật dễ chịu. Dù đôi lúc Yorka phản ứng gắt gỏng vì ngượng, cháu lại thấy đáng yêu. Mỗi khi cô ấy lỡ lời rồi hối hận, chính sự vụng về đó khiến cháu càng yêu hơn. Đó là cách Sena Kisumi yêu từng phần trong con người Arisaka Yorka.”

Từ khi gặp tôi, Yorka đã thay đổi rất nhiều. Chúng tôi trải qua không ít sóng gió, nhưng cô ấy luôn đối diện và vượt qua.

“Tớ ghét bản thân mình yếu đuối như thế này.”

Cuối chuyến đi mùa hè, buổi sáng sớm bên bờ biển, Yorka đã khóc và nói như thế.

“Này, Kisumi, tớ muốn trưởng thành. Muốn đủ mạnh để bảo vệ người mình yêu.”

Và cô ấy đã làm được. Yorka đã dẫn dắt lễ hội văn hóa thành công. Tôi không thể tự hào hơn về cô ấy.

“Ra vậy. Cảm ơn cậu vì đã yêu con gái ta.” Nụ cười ấm áp lan trên gương mặt ông.

“Khi nhìn Yorka ở nhà, có thể cô ấy trông vẫn như trước, nhưng thực ra đã trưởng thành nhiều. Cô gái từng không biết cười giờ đã biết cười, biết chia sẻ niềm vui cùng bạn bè. Bác có thấy bức ảnh chụp ở lễ hội chứ? Đó mới là Yorka thật sự.”

Giờ cô ấy không còn sợ người khác nữa. Dù tương lai còn nhiều thử thách, cô ấy có thể đối mặt cùng bạn bè — và cùng tôi. Cô ấy không còn cô đơn.

“Cháu chỉ muốn nói một điều: hãy nhìn Yorka của hiện tại. Là cha mẹ, ai cũng lo không biết con mình có thể tự lo khi không có mình ở bên. Nhưng Yorka làm được. Xin hãy tin tưởng cô ấy nhiều hơn.”

“…..”

“Dù cô ấy có vấp ngã, chẳng phải gia đình chính là nơi đỡ con đứng dậy sao? Sẽ buồn lắm nếu ngay cả bố mẹ cũng không tin vào con mình.”

Yorka từng cãi nhau với người chị mà cô ngưỡng mộ, Aria-san. Họ tranh luận, rồi nói chuyện, rồi hiểu và yêu thương nhau như một gia đình thật sự. Cha mẹ cô cũng từng tin vào lựa chọn của các con mà sống xa nhau.

Không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Nhưng qua từng lần vấp ngã, họ vẫn tiếp tục viết câu chuyện gia đình của mình.

“Ý cậu là, chúng ta không nên đưa Yorka sang Mỹ?” Ông hỏi thẳng. Có lẽ đây là lần đầu — và cũng là lần cuối — ông hỏi ý kiến tôi.

“Nếu có chuyện gì, cháu ở đủ gần để giúp cô ấy bất cứ lúc nào. Thay vì mang cô ấy đi, xin hãy tin tưởng và giao cô ấy cho cháu. Cháu hứa sẽ bảo vệ cô ấy.”

Một khoảng im lặng dài trôi qua. Sau cùng, ông cất lời:

“…Tình yêu vô điều kiện à. Giống như gia đình vậy.”

Giọng ông khẽ trầm xuống, vương chút tiếc nuối.