“Trời đã khuya rồi, cậu nên ở lại đây tối nay. Chúng tôi đã đặt sẵn phòng cho cậu rồi.”
Lời đề nghị đó được đưa ra ngay sau bữa tối. Với giờ giấc muộn thế này và tuyết rơi dày khiến tàu hỏa tê liệt, xem ra việc về nhà đêm nay là không thể. Tôi quyết định nhận lời cảm ơn.
“Chúng tôi không thể để cậu ra ngoài giữa trận bão tuyết thế này. Đừng ngại.”
“Cháu khá ngạc nhiên khi vẫn còn phòng trống, nhất là vào mùa này.”
“Nhà tôi là khách quen, nên cũng có chút ưu tiên,” ông đáp đơn giản khi tôi cảm ơn vì cả bữa tối lẫn chỗ nghỉ.
Aria-san lái xe đưa chúng tôi đến nhà trọ suối nước nóng nơi gia đình Arisaka đang ở. Bố ngồi ghế trước, còn tôi, Yorka và mẹ cô ấy ngồi ghế sau.
Bầu không khí trong xe nặng nề. Yorka không nói một lời nào kể từ sau cuộc cãi vã. Lời của bố hẳn đã khiến cô tổn thương sâu sắc.
Thấy tôi lúng túng, mẹ cô mỉm cười thông cảm. “Xin lỗi nhé. Sau mỗi lần hai người đó cãi nhau đều như vậy cả.”
“Không sao. Cháu quen rồi.”
“Thật sao? Cháu kiên nhẫn thật đấy, Kisumi-kun,” bà nói, giọng pha chút kinh ngạc.
So với những ngày đầu mới quen Yorka, chuyện này chẳng đáng gì. Tôi có thể đoán được cô đang cảm thấy gì.
Tôi khẽ nắm tay cô khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen. Cô vẫn im lặng, nhưng nhẹ bóp lại tay tôi.
Chúng tôi đến nhà trọ sau khi lái xe chậm rãi trong tuyết. Công trình cổ kính và bề thế lập tức toát lên vẻ sang trọng. Trong nền tuyết trắng, nó trông như bước ra từ một tiểu thuyết Nhật cổ điển. Tôi không khỏi thấy choáng ngợp.
Bên ngoài mang đậm nét truyền thống, nhưng bên trong lại hiện đại và tinh tế. Giống như một khách sạn Nhật cao cấp – rộng rãi mà vẫn ấm cúng, cách bày trí hài hòa tạo cảm giác dễ chịu và yên bình.
“Xin lỗi về chuyện hôm nay,” Dù chẳng có gì cần xin lỗi, Yorka vẫn nói vậy rồi trở về phòng trước.
Bố mẹ cô làm thủ tục nhận phòng cho tôi ở quầy lễ tân, rồi trao chìa khóa.
“Phòng đơn. Nếu cần gì, cứ gọi lễ tân.”
Bữa sáng sẽ được mang tới lúc tám giờ sáng. Ngoài bồn tắm riêng trong phòng, nhà trọ còn có bồn tắm công cộng, phòng trà, phòng giải trí, và cả quầy bar. Dù những tiện nghi ấy rất hấp dẫn, mệt mỏi sau một ngày căng thẳng khiến tôi chỉ còn sức để nghỉ ngơi.
“Tôi định ra quầy bar uống chút gì đó. Cậu có muốn đi cùng không?” bố Yorka hỏi khi chúng tôi rời quầy.
“Ý hay đấy. Kisumi-kun, cháu đi cùng chồng bác nhé?”
“Có những chuyện đàn ông chỉ có thể nói với nhau. Trông cậy vào em đấy, Sumi-kun.”
Mẹ Yorka và Aria-san đều tán thành.
“Tôi đi trước đây. Nếu cậu cần gọi về nhà thì làm luôn đi. Aria, có gì thì giải thích với gia đình thằng bé nhé,” ông nói, cho tôi chút thời gian chuẩn bị tinh thần.
Mẹ Yorka cũng trở về phòng, để lại tôi và Aria-san ở sảnh.
“Chị được tin tưởng thật đấy, Aria-san.”
“Là chị cả mà, đôi khi cũng thấy áp lực khi phải trưởng thành sớm. Em có thấy làm anh cả thì thiệt hơn không?”
“Em đồng ý,” tôi đáp, cảm giác như có sự đồng điệu giữa hai người cùng vai trò.
Trước khi ra quầy bar, tôi bước ra ngoài để hít thở và gọi điện về nhà.
“Chị đi cùng em."
“Không lạnh à?”
“Chắc không lâu đâu, phải không?”
Tuyết vẫn rơi lác đác khi tôi giải thích tình hình cho mẹ. Như tôi đoán, bà mắng vì tôi không báo sớm hơn.
Đang bối rối thì Aria-san bất ngờ cầm lấy điện thoại và nói:
“Chào bác, cháu là Arisaka Aria. Lâu rồi không gặp ạ. Cháu từng dạy thêm cho Kisumi-kun ở trung tâm ôn thi, bác còn nhớ cháu chứ? … Vâng, thật ra cháu là chị gái của Yorka. Cháu cũng rất ngạc nhiên khi biết em mình đang hẹn hò với Kisumi-kun … Không, không đâu ạ, là Yorka gây phiền cho em ấy cơ, nên chúng cháu phải chăm sóc em ấy mới đúng … Cảm ơn bác đã lo lắng. Chúng cháu sẽ đảm bảo em ấy về an toàn. Chúc bác ngủ ngon.”
Aria-san trả lại điện thoại cho tôi. “Xong rồi.”
“Chị từng nói chuyện với bố mẹ em à?”
“Tất nhiên. Em quên à, hồi ở trung tâm, mỗi lần em ở lại muộn chị đều gọi về nhà báo.”
Tôi thật sự không biết. Tôi vẫn tưởng bố mẹ chỉ mặc nhiên chấp nhận việc tôi về muộn. Không ngờ Aria-san luôn âm thầm giúp tôi.
Thì ra dù tôi cứ nghĩ mình đang tự lo mọi thứ, người lớn quanh tôi vẫn luôn âm thầm nâng đỡ.
Lúc nhỏ, ta thường chỉ nhìn thấy những gì trước mắt, mà không nhận ra những giúp đỡ phía sau.
“Aria-san, hôm nay em đã học được nhiều điều.”
“Người lớn mà, lo cho tụi nhỏ là chuyện nên làm thôi.”
“Cảm ơn chị đã luôn quan tâm đến em,” tôi nói thật lòng.
“Cho chị hỏi một điều cuối cùng nhé?”
“Vâng, chị nói đi.”
“Nếu em và Yor-chan phải chia tay thì em sẽ làm gì?”
“Em… không muốn nghĩ đến chuyện đó.”
“ Tự tin thật nhỉ.”
“Không phải vậy. Chỉ là nghĩ tới kết cục ấy đã thấy đau lòng rồi.”
Yêu mà cứ nghĩ đến ngày kết thúc thì buồn và cô độc lắm. Như thể từng khoảnh khắc chỉ là bước đệm dẫn đến chia ly, khiến ta chẳng thể tận hưởng hiện tại.
“…Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, chị sẽ lo cho em, Sumi-kun.”
“Thật sao?”
“Giống như việc nộp nguyện vọng hai khi thi đại học ấy mà.”
“Aria-san, chị là người đặc biệt với em.Em không thể xem chị theo cách đó.”
“Vì chị lớn tuổi hơn à?”
“Không. Chị rất cuốn hút. Nếu mọi chuyện khác đi, nếu chúng ta gặp nhau vào thời điểm khác, có lẽ em đã yêu chị mất rồi.”
“Thật sao?” Aria-san thoáng dao động.
“Nhưng chỉ vì chúng ta từng cùng nhau cố gắng để em đỗ Eisei thôi. Nếu gặp trong hoàn cảnh khác, chắc chị cũng chẳng để ý em như thế đâu.”
“…Em biết chị thích em từ khi nào?” Biểu cảm của Aria-san lúc đó như đang thấy nhẹ nhõm.
“Em nhận ra sau khi chị đưa em đến lễ hội văn hóa.”
“Chị còn nghĩ có thể hôn em được, vì lúc ấy trông em mệt lắm.”
“Dù là để động viên trước buổi diễn, hôn lên má bạn trai của em gái mình thì cũng hơi…”
“Và vì thế em ngừng liên lạc với chị?”
“Em không thể không để tâm được.”
Khoảnh khắc tôi nhận ra khả năng ấy, mọi cuộc trò chuyện giữa tôi và Aria-san đều mang ý nghĩa khác. Khi gặp lại vào tháng Bảy, tôi nghĩ sự thân thiết đó chỉ là giữa học trò cũ và giáo viên cũ. Rốt cuộc, sao một người như Arisaka Aria lại có thể thích một đứa như tôi chứ?
Chính vì tin rằng mình không có khả năng đó, tôi mới có thể nói chuyện thoải mái với cô. Nhưng khi niềm tin ấy tan vỡ, tôi bắt đầu nhận ra những ẩn ý tình cảm trong từng hành động của cô.
Đã bao lần cô chủ động tìm cách gặp tôi mà tôi lại tưởng là tình cờ? Bao lời nói tôi nghĩ là đùa có lẽ lại là thật?
Tôi đã khiến cô tổn thương bao nhiêu lần chỉ vì không nhận ra tình cảm ấy?
“Vậy tức là… chị vẫn còn cơ hội à?”
“Khi nhìn thấy chị cắt tóc ngắn vào đêm giao thừa, em đã thấy đủ day dứt rồi.”
“Nghe em nói vậy, chị cũng thấy vui.” Khuôn mặt e thẹn ấy toát lên vẻ của một cô gái đang yêu.
“Em thật sự quý chị, Aria-san. Có lẽ vì thế mà em luôn dựa vào chị. Em nghĩ rằng nếu tâm sự với một người phụ nữ thông minh và dịu dàng như chị thì mọi chuyện sẽ ổn, mà quên mất điều đó có thể khiến chị nặng lòng…”
Đó là cảm xúc thật của tôi. Nhưng thích một người không có nghĩa là phải biến nó thành tình yêu.
“Em đã yêu người khác mất rồi, nên chị đâu có trách.”
“Vì sao chị lại nói ra điều này bây giờ?”
“Vì chị cần khép lại điều này.” Aria-san nói dứt khoát.
“Có vẻ mấy lời hứa ngoéo tay chẳng đủ.”
“Muốn chạm vào em chỉ là cách chị bám víu chút cảm xúc còn sót lại.”
“Em cũng có lỗi trong chuyện đó.”
Giờ thì tôi hiểu ý nghĩa của ba “nguyên tắc không romcom” mà Yorka từng nói. Chúng không chỉ để bảo vệ chúng tôi, mà còn để không ai khác bị tổn thương vì hiểu lầm.
“Tình yêu thật tàn nhẫn, nhỉ? Không phải tình nào cũng được đáp lại.”
“Xin lỗi.”
“Không sao. Là do chị cứ tìm cớ để gặp em."
“Gu đàn ông của chị lạ thật.”
“Em là người tốt, Sumi-kun. Là chị tự chọn thích em. Nhận ra muộn là lỗi của chị, và không dám bước tới cũng là sự yếu đuối của chị. Đó là một mối tình đầu đầy vòng vo.”
Ngực tôi nhói lên. Tôi không muốn làm cô đau. Nhưng tình yêu giữa chúng tôi đã lỡ nhịp.
Có lẽ khi gặp lại, cả hai đều chỉ đang tìm cách sống lại chút cảm xúc năm xưa. Chúng tôi vô tình cùng đóng vai kẻ đồng phạm, tìm thấy sự an ủi trong quen thuộc. Nhưng ký ức thì có thể đẹp hơn thực tế, còn hiện thực đã tiếp tục tiến về phía trước. Người kết nối lại hai chúng tôi – người mà cả hai không thể phản bội – chính là bạn gái tôi, cũng là em gái cô.
Dù có quay lại, giữa chúng tôi cũng chẳng còn tình yêu nào chờ đón. Còn cố chấp bây giờ chỉ mang đến tổn thương.
“Hồi đó em mới chỉ là một đứa học sinh sơ trung. Chắc còn ngại ngùng hơn bây giờ.”
“Nhưng dù vậy, chị vẫn không ngăn được hy vọng.”
Hy vọng có thể khiến ta mờ mắt. Đôi khi con đường đúng là con đường mà ta tránh né, nhưng ta sẽ chẳng biết cho tới khi chuyện xảy ra.
Vì thế con người luôn hoài nghi, luôn cần một nghi thức để kết thúc – một lời hứa ngoéo tay, mái tóc bị cắt, hay chỉ đơn giản là nói ra cảm xúc thật.
Aria-san đang làm điều đó.
“Em không giỏi mấy chuyện này, nên chỉ có thể tự lo khi ở một mình.”
“Không sao. Dù em là bạn trai cũ của em chị, chị chỉ cần tìm được hạnh phúc là đủ.”
“Em không muốn chị phải chịu đựng một mình chỉ để tỏ ra mạnh mẽ.”
Nếu tôi chọn Arisaka Aria, cô ấy có lẽ sẽ tự rời xa gia đình vì em gái mình. Cô hoàn toàn có thể làm điều đó.
“—Chúng ta đều yêu cậu ấy nhiều lắm, phải không?”
Chỉ cần có điểm chung đó, kết cục giữa chúng tôi đã được định sẵn.
“Ừ, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”
Người tôi yêu là Arisaka Yorka.
“Chúng ta vẫn sẽ gặp nhau nhiều, nên đừng lo. Yor-chan biết chị cảm thấy thế nào rồi.”
Chắc là khi tôi giả làm bạn trai của cô giáo Kanzaki.
Khi mọi người trong Câu lạc bộ Sena đều tới chỗ tôi, Yorka đã nói chuyện riêng với chị gái. Yorka, người không bao giờ giấu tôi điều gì, lại chưa từng kể về cuộc trò chuyện hôm ấy. Điều đó nói lên tất cả.
“Hai chị em thân thật đấy.”
“Tất nhiên. Cả hai cùng yêu một người mà,” Aria-san mỉm cười, “Nên hãy chăm sóc em gái chị nhé.”
Và cùng với những lời cuối ấy, tuyết nhẹ nhàng phủ lên mối tình muộn màn của chúng tôi.
