I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 06 LN ( END ) - Chương 7.3 Không thể kìm chế được nữa

Chúng tôi rời đền đi bộ đến quán karaoke gần ga. Khi đến vòng xoay trước ga, một tin nhắn từ Yorka bật lên trên điện thoại tôi — không phải trong nhóm mà gửi thẳng cho tôi.

Dòng tin vội vã khiến tôi khựng lại.

Yorka: [ Tớ đã nói chuyện với ba rồi, nhưng ông không đồng ý. Có lẽ là không thể đâu. Tớ phải làm sao đây? ]

“Kisumi-kun, có chuyện gì à?” Asaki-san nhận ra tôi tụt lại phía sau và gọi.

“…Xin lỗi, mọi người đi trước đi. Tớ gọi điện thoại chút rồi sẽ đến,” tôi nói, lập tức bấm số Yorka.

Giọng điệu trong tin nhắn này khác hẳn so với tin cô gửi hồi ở đền. Có chuyện gì đã xảy ra ư? Hay cô chỉ giả vờ vui vẻ suốt từ đầu? Dù thế nào, tôi cũng cần nghe chính miệng cô.

Tiếng chuông reo mãi.

Làm ơn, nghe máy đi.

Cuối cùng—

“Alô?” Giọng Yorka run run.

“Tớ đọc tin nhắn rồi. Ba cậu nói gì?”

Tôi bỏ qua mọi vòng vo, cố giữ giọng bình tĩnh dù đã đoán trước kết quả chẳng tốt đẹp gì.

“…Tớ nói với ba là muốn ở lại Nhật, nhưng ông nhất quyết cho rằng sống cùng nhau ở Mỹ sẽ tốt hơn, vì ông lo lắng.”

Khỉ thật. Đúng là vận xui trong quẻ vừa rồi đang ứng nghiệm. Vị thần ở ngôi đền đó mạnh đến vậy sao? Lẽ ra tôi nên bỏ thêm tiền cúng. Tôi thầm chửi trong đầu.

“Ông ấy lo chuyện gì? Có chuyện gì khiến ông nghĩ vậy à?”

“Ừ. Ông nói tốt hơn là tớ rời Nhật, để khỏi gây thêm rắc rối.”

“Cái gì cơ?!”

Quá phi lý!

“Xin lỗi, Kisumi.”

“Không phải lỗi của cậu đâu, Yorka.” Tôi suýt hét lên vì tức giận.

“Tớ không ngờ việc bị gạt bỏ cảm xúc của mình lại đau đến thế.”

“────”

Những lời đó khiến cơn giận trong tôi bùng lên.

Từ trước đến giờ tôi vẫn cố giữ khoảng cách, cho rằng chuyện gia đình người khác mình không nên xen vào. Yorka từng bảo tôi hãy tin cô và chờ, nên tôi nghĩ làm vậy là đúng.

Nhưng giờ thì đủ rồi. Nếu gia đình cô không chịu lắng nghe, sẽ có người khác lên tiếng. Tôi không thể đứng yên nhìn thế này. Nếu bỏ mặc, tôi sẽ hối hận cả đời.

Cơn giận bùng cháy rồi bất ngờ lắng lại, để lại một sự tỉnh táo lạ lùng. Trong đầu tôi sáng rõ: tôi biết mình phải làm gì.

“Yorka, giờ cậu đang ở nhà trọ à?” Tôi hỏi, giọng bình thản dù lòng dậy sóng.

“Không. Tớ ra quán cà phê gần ga để bình tĩnh lại.”

“Cứ ở đó thư giãn đi. Uống thêm cà phê, gọi ít bánh cũng được.”

“Ừ. Xin lỗi, Kisumi.”

“Đừng nói vậy. Điều quan trọng nhất với tớ là cậu được hạnh phúc.”

—Và vì điều đó, tớ sẽ chống lại tất cả.

“Cảm ơn cậu.”

Cuộc gọi kết thúc.

Yorka không nhờ tôi đến. Lý trí bảo tôi nên chờ gia đình Arisaka quyết định. Trước đây tôi sẽ làm thế thật.

Sena Kisumi xưa nay luôn hành động khi có người nhờ. Tôi là kiểu người phản ứng, không chủ động. Tôi thấy giá trị của mình ở chỗ “người đáng tin khi cần giúp.”

Tôi cố gắng thi vào trường danh tiếng để đáp ứng mong muốn của em gái. Rồi được bầu làm lớp trưởng, làm cầu nối giữa một cô gái vụng về và cả lớp. Sau đó tổ chức câu lạc bộ Sena, làm “bạn trai tạm thời,” rồi chơi guitar dù mới tập. Cuộc sống tôi là chuỗi việc do người khác giao.

Với một người năng lực trung bình, chỉ theo kịp từng việc đó đã là hết sức. Tôi luôn nghĩ nếu chủ động, chắc chắn sẽ kiệt sức. Đến mức từng phải vào xe cấp cứu ở lễ hội trường.

Nhưng mỗi lần hành động theo ý mình, tôi chưa bao giờ hối hận. Nếu do dự để rồi quá muộn, tôi sao có thể tự an ủi rằng “vì không ai nhờ”?

Dẹp sự thận trọng sang một bên. Tôi biết mình chưa chuẩn bị đủ — chẳng bao giờ là đủ. Dù việc này có trở nên vô ích, tôi vẫn sẽ làm.

Tôi đã rút quẻ “đại hung,” nên thành công không được đảm bảo. Nhưng trong quẻ còn viết: “Vượt qua bằng sự hợp tác.”

Yorka và tôi phải cùng nhau đối mặt chuyện này.

Tôi chạy đuổi theo nhóm bạn đang vào quán karaoke. Khi họ sắp bước vào, tôi gọi:

“Xin lỗi mọi người. Tớ biết chính tớ là người đề nghị hát karaoke, nhưng giờ tớ phải đi.”

“SumiSumi, sao vậy? Về nhà à?” Miyachi hỏi, ánh mắt lo lắng.

“Có chuyện rồi đúng không? Cậu trông khác hẳn,” Asaki-san đoán ra.

“Ừ. Chuyện này có thể thay đổi cả cuộc đời tớ.”

“Khổ ghê, có bạn gái cần giúp đúng ngày đầu năm.”

“Tớ không thấy khổ. Tớ làm vì muốn làm.”

“…Vậy chúc may mắn.”

“Cảm ơn.”

Tôi định rút ví trả phần của Ei thì Nanamura ngăn lại. “Không cần đâu, Sena. Tôi lo cho em cậu rồi.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Gửi lời chào đến Arisaka-chan nhé.” Câu nói của cậu khiến mọi người hiểu ra.

“Kisumi-kun không đi karaoke à?” Ei hỏi thẳng.

“Ừ. Yorka gặp rắc rối, ảnh phải đến giúp.”

“Anh, đúng là yêu Yorka-chan thật đấy.” Giọng Ei pha giữa buồn cười và thở dài.

“Sayu, nhờ em đưa Ei về giúp nhé.”

“Ơ— đ-được! Không vấn đề gì!” Sayu giật mình, đứng thẳng người.

“Cảm ơn. Có hậu bối đáng tin sống gần nhà thật tốt.”

Khi tôi cảm ơn, Sayu đỏ mặt. “Không sao. Em với Ei-chan thân lắm. Nhưng mà nhìn Ki-senpai điềm tĩnh thế này, thấy bực ghê… Giờ em hiểu vì sao mấy người có bạn gái lại trông hấp dẫn hơn.”

“Sayu-chan, đừng nói kiểu đó. Em sẽ chỉ là một cuộc tình quá đường thôi” Asaki-san cắt ngang sắc lạnh.

“E-m biết! Em biết mình đang đối đầu với ai mà!”

“Đối đầu à…?”

Giờ tôi còn chẳng rõ mình đang chiến đấu với ai, hay với điều gì. Nhưng tôi biết, không thể đứng yên.

“Thôi được, Senakis, lần sau hát nhé.”

“Ừ, mong được nghe cậu hát đấy.”

“Tất nhiên rồi!” Kanō giơ tay tạo dáng chữ V.

“Cần cú hích không, Sena?” Hanabishi — người luôn tinh ý — hỏi.

Tôi nhớ lần hoàng hôn trên sân thượng, mình từng nói với anh ta: “Sự ủng hộ có thể vô nghĩa, nhưng không vô ích.”

“Ừ, tớ cần thật.”

“Chúc may mắn.” Hanabishi đập mạnh vào lưng tôi, suýt khiến tôi ngã. Tôi quay lại nhìn họ một lần cuối.

“Tớ thật sự mừng vì được làm bạn với mọi người.”

Tôi nói thật lòng. Những ngày cùng họ đã cho tôi dũng khí để bước tiếp. Tôi muốn mãi là bạn tốt của họ.

Nghĩ vậy, tôi chạy vào ga. Vừa tra đường đến Izu-Shuzenji, ga gần nhà trọ nhà Arisaka, vừa leo cầu thang. Gió lạnh táp vào mặt.

Yorka vẫn ở Nhật, chưa đi Mỹ. Tôi có thể đến đó trong hơn hai tiếng từ Tokyo. Khoảng cách ấy giờ chẳng đáng gì. Tôi thấy mình thật may mắn khi chỉ cần đi tàu là được gặp cô. Chần chừ vì quãng đường ngắn ngủn này thì thật nực cười.

Dù chuyến đi này chỉ là sự thỏa mãn cá nhân, tôi vẫn không quan tâm. Tôi chỉ muốn gặp cô, nói chuyện trực tiếp. Thế là đủ.

Bầu trời xám nặng dù mới giữa trưa. Tôi cầu mong tuyết đừng làm gián đoạn chuyến tàu. Cảm giác như tôi đang chuẩn bị xông vào pháo đài, chỉ để gặp cha của Yorka.

Làm sao xoay chuyển được tình thế này? — chỉ còn ý nghĩ đó trong đầu.

“…Dù không hoàn hảo, cứ làm hết sức.”

Những lời từng nâng đỡ tôi như bùa hộ mệnh lại vang lên, khi tôi bước lên chuyến tàu.