Sau khi tiễn Aria-san ở ga, tôi và Ei ghé siêu thị mua ít đồ rồi mới về nhà. Cả hai nghỉ ngơi một lát trong phòng rồi lần lượt đi tắm.
Đến bữa tối, cả gia đình quây quần trong phòng khách, vừa ăn soba tiễn năm cũ vừa xem chương trình đặc biệt đón giao thừa trên TV. Khi chuyển sang lễ hội âm nhạc cuối năm, đúng lúc nhóm Beyond the Idol mà Ei thích đang biểu diễn.
Buổi tối trôi qua trong không khí ấm áp. Một lúc sau, Ei ngủ gục trên ghế sofa. Tôi sợ con bé bị cảm nên bế lên phòng. Cũng khá chật vật, vì em gái mười tuổi của tôi đã lớn hơn nhiều so với lần cuối cùng tôi bế nó. Sau khi đắp chăn cho con bé, tôi quay lại phòng khách giúp dọn dẹp.
Lúc nhận ra thì đồng hồ đã điểm nửa đêm. Năm mới đến rồi. Tôi chúc mừng năm mới với ba mẹ, rồi mới trở về phòng mình.
Điện thoại tôi rung liên tục vì tin nhắn và sticker từ nhóm Sena. Tôi gõ nhanh “Chúc mừng năm mới!” rồi gửi đi.
Câu chuyện trong nhóm nhanh chóng chuyển sang việc đi lễ đầu năm. Sau khi xem lịch của mọi người, bọn tôi thống nhất sẽ đi vào ngày 2 tháng 1, đến ngôi đền địa phương từng ghé hồi lễ hội mùa hè. Tiếc là Yorka không đi được vì đang đi du lịch.
Vừa lúc nhóm chat yên lại, điện thoại tôi reo. Là Yorka.
“Tớ cũng muốn đi đền với mọi người nữa,” giọng cô ấy nghe rõ là thất vọng.
“Nghe cậu nói muốn ở cùng mọi người là món quà năm mới tuyệt nhất rồi.”
Cô gái gai góc mà tôi từng gặp ngày nào giờ đã trở thành một ký ức xa xôi.
“Ý cậu là sao? À, xin lỗi vì gọi đột ngột. Giờ cậu rảnh không?”
“Tất nhiên rồi. Chúc mừng năm mới, Yorka. Mong năm tới cũng thật tuyệt.”
“Chúc mừng năm mới. Tớ cũng mong vậy!”
“Năm nay là năm mới đầu tiên của bọn mình với tư cách người yêu nhỉ.”
“Ừ. Năm ngoái, bọn mình còn chưa có cả số liên lạc của nhau cơ.”
Giọng Yorka vui vẻ, nghĩa là chuyến đi với gia đình đang suôn sẻ. Tôi nhẹ nhõm khi biết cô ấy không gọi chỉ để than phiền.
“À, tớ gặp Aria-san hôm nay đấy.”
“Tớ biết rồi, chị tớ kể. Ei-chan cũng đi cùng cậu đúng không?”
“Ừ, chị ấy đãi bọn tớ ăn trưa. Nói chị ấy giúp tớ lời cảm ơn nhé.”
“Được. Chị ấy bảo rất vui khi gặp lại cậu.”
“Tớ cũng thấy vui. Không ngờ chị ấy lại cắt tóc.”
“Biết chứ, tớ cũng sốc lắm. Đây là lần đầu tiên tớ thấy chị để tóc ngắn, mà lại hợp ghê. Tớ còn chụp cả đống hình.”
“Nghe cậu nói cứ như đang nhắc tới người nổi tiếng vậy.”
“Với tớ thì chị ấy đúng là vậy mà.”
“…Yorka, cậu có bao giờ oán trách Aria-san chuyện gì trong quá khứ không?”
“Chưa từng. Một lần cũng không.”
Dù đã trải qua chuyện gì đi nữa, lòng tin và sự kính trọng mà Yorka dành cho chị gái vẫn không hề lay chuyển.
“Nếu được, cậu nói điều đó với chị ấy trực tiếp nhé. Có thể sẽ giúp chị nhẹ lòng hơn.”
Tôi chỉ hy vọng lời nhờ nhỏ đó có thể khiến Aria-san bớt day dứt.
“Ừ. Tớ sẽ nói.” Giọng Yorka nghe như hiểu được ý tôi.
“Vậy cậu đã nói chuyện với ba chưa?”
“…..”
“Sự im lặng đó khiến tớ thấy lo thật đấy.”
“Tớ biết. Tớ hứa sẽ nói chuyện với ông ấy trước khi chuyến đi kết thúc.”
“Đúng kiểu tuổi nổi loạn luôn.”
“Ờ thì, đúng là vậy mà. Tớ cũng mong chị giúp thuyết phục ông ấy nữa.”
“Có lẽ đã đến lúc cậu phải tự đứng vững rồi. Cậu làm được mà.”
“Cảm ơn, tớ sẽ báo cho cậu biết khi có tiến triển.”
Thấy câu chuyện hơi nghiêm trọng quá, tôi đổi sang chủ đề nhẹ nhàng hơn.
“Chuyến đi sao rồi? Vui không?”
“Có chứ! Khu trọ đẹp lắm, suối nước nóng thì thư giãn vô cùng, mà đồ ăn lại ngon.”
“Đón năm mới ở suối nước nóng nghe tuyệt thật.”
“Bọn mình cũng nên đi suối nước nóng cùng nhau một lần.”
Chỉ nghĩ đến cảnh được ở suối nước nóng cùng Yorka trong bộ yukata đã khiến tim tôi đập nhanh. Đồng thời, câu nói hồn nhiên đó khơi dậy cả mớ tưởng tượng đỏ mặt trong đầu tôi.
Tôi cố xua đi những hình ảnh mờ hơi nước đang hiện ra trong tâm trí.
Mình đang nghĩ cái quái gì vào đêm giao thừa thế này chứ?
“Ừ, nghe có vẻ vui thật,” tôi cố giữ giọng bình thản, kìm nén bản năng đàn ông trong mình.
“Ngủ lại cùng bạn trai… nghe cũng khá kích thích, cậu không nghĩ vậy à?”
Giọng đùa của cô ấy như đang thách thức sự tự chủ của tôi. Giọng nói vang lên sát bên tai khiến trí tưởng tượng bốc hỏa. Cái kiểu ASMR ngoài đời thật này đúng là tra tấn.
“…..”
“Kisumi? Sao cậu im re vậy?”
“Yorka, cậu cố ý đấy à?”
“Ý cậu là sao?”
“Mấy câu như thế khiến tớ khó mà kiềm chế được.” Con người lý trí trong tôi đã rút lui, nhường chỗ cho bản năng thật lòng.
“Nếu tớ cố ý thì sao?”
Cô ấy đang trêu tôi thật à? Từ bao giờ Yorka lại biết cách trêu chọc như vậy?
“Ít nhất thì chuyến đi đó chắc chắn bọn mình sẽ chẳng ngủ được mấy đâu.”
“Bọn mình sẽ làm gì?”
“Ờ… kiểu như thân mật giữa nam và nữ.”
“Ý cậu là mát-xa hả?”
“Gần giống vậy, nhưng… hơi người lớn hơn chút.”
“Kisumi, cậu đúng là đồ háo sắc.”
“Ngay cả tiếng chuông chùa cũng chẳng gột nổi mấy ý nghĩ không trong sáng này.”
“Vậy làm sao để tớ xóa chúng khỏi đầu cậu?”
Tôi nuốt khan. Những lời định nói cứ mắc lại trong cổ. Cuộc trò chuyện nửa đùa nửa thật này qua điện thoại giống như một kiểu tra tấn chậm rãi.
Đừng do dự, Sena Kisumi. Nếu bây giờ mà lùi, thì mọi nỗ lực trước đó có nghĩa gì? Nói đi. Cậu đã thề rằng chẳng có gì thay đổi được nếu không dám nói ra.
“Tớ muốn ở bên cậu, Yorka, và…”
“Và?”
Tôi muốn bước thêm một bậc trưởng thành — tiến xa hơn, sâu hơn, bền hơn.
Đúng lúc đó, ánh trăng lọt qua khung cửa sổ chưa kéo rèm. Những đám mây dày suốt cả ngày đã tan, để lộ mặt trăng trắng sáng rực giữa trời đêm.
“Tớ ước gì bọn mình có thể cùng ngắm trăng. Giờ nó đẹp lắm. Cậu thấy được không?”
Tôi nghe thấy tiếng động phía đầu dây bên kia.
“Có, tớ thấy rồi.”
“Mặt trăng đẹp thật.”
“Câu đó làm tớ nhớ ra — cậu từng nhắn nó cho tớ khi bọn mình mới trao đổi liên lạc đấy,” Yorka bật cười nhớ lại.
“Cậu còn nhớ à?”
“Tớ không muốn quên bất kỳ kỷ niệm nào giữa bọn mình.”
“Tớ cũng vậy.”
“Vậy cùng tạo thêm thật nhiều kỷ niệm nữa nhé.”
“Tớ thề dưới ánh trăng xinh đẹp này.” Câu nói nghe có vẻ kịch nhưng là thật lòng — khiến bạn gái tôi bật cười lần nữa.
