Sau khi gọi thêm đồ uống ở quầy bar, bọn tôi ngồi xuống để tiếp tục câu chuyện. Ei đang say sưa thưởng thức một ly parfait khổng lồ mà con bé gọi làm món tráng miệng.
“Aria-san, chị có thể kể cho em nghe thêm về ba mẹ chị không?” Tôi muốn hiểu rõ hơn về gia đình Arisaka, phần nào cũng vì Yorka.
“Ý em là cụ thể hơn à? Ừm… họ là một cặp vợ chồng chăm chỉ, bắt đầu là đối tác làm ăn rồi mới kết hôn.”
“Em muốn nghe những chuyện cho thấy họ là người thế nào cơ.”
“Họ từng là đồng nghiệp trong một công ty tư vấn quốc tế. Mama cực kỳ tài giỏi nhưng hơi cô độc, còn Papa thì giỏi phân tích tình huống và truyền động lực cho người khác. Ban đầu họ coi nhau như đối thủ, luôn tìm cách vượt qua nhau.”
“Rồi làm sao mà chuyện đó dẫn đến hôn nhân?”
Nghe thế, tôi thấy họ chẳng có vẻ gì là hợp nhau cả.
“Bước ngoặt là khi Papa được cử sang Mỹ. Xa nhau khiến họ nhận ra tình cảm đặc biệt dành cho đối phương. Thế là họ bắt đầu yêu xa, rồi khi Papa trở về Nhật, họ cưới nhau. Khi chị ra đời, Mama thay đổi hoàn toàn. Bà dành hết tâm huyết cho việc nuôi con, hơn cả công việc. Bà hay nói rằng có con khiến bà nhìn cuộc sống khác hẳn.”
“Em hiểu, có thêm gia đình thật sự đem lại nhiều niềm vui.”
Tôi chợt nhớ lại ngày Ei được đưa về nhà lần đầu tiên. Cảm giác khi đó vừa phấn khích, vừa ngượng ngùng, lại vừa tràn đầy trách nhiệm. Tôi đã thấy mình thật kỳ lạ khi tự hào vì được làm anh trai.
“Khi Yor-chan lớn hơn, Papa tận dụng thành tích và các mối quan hệ từ thời ở Mỹ để mở công ty riêng. Việc kinh doanh nhanh chóng phát đạt, và Mama quay lại làm việc toàn thời gian.”
“Điều đó có gây khó khăn gì cho hai chị em không?”
“Không hẳn. Bọn chị khá tự lập, lại có người giúp việc. Với lại, cả hai đều hiểu Mama thật sự muốn quay lại công việc.”
“Yorka cũng từng nói như vậy.”
Dù còn nhỏ, hai chị em ấy đã đủ tinh ý để hiểu tham vọng của ba mẹ mình.
“Thế nên, khi công việc thuận lợi, việc họ sống ở Mỹ trở thành lựa chọn hợp lý. Gia đình Arisaka bây giờ là vậy đó.”
“Nghe cứ như câu chuyện trên tạp chí kinh doanh ấy.”
…Tôi đã biết hết điều này rồi. Tất nhiên là biết.
Bạn gái tôi đến từ một gia đình cực kỳ giàu có. Chỉ cần nhìn căn hộ cao tầng của họ là thấy ngay. Nhưng nghe kể chi tiết như thế, tôi vẫn không khỏi thấy ngợp.
“Giờ thì mặt em mới là người trông đáng lo đấy, Sumi-kun. Ổn chứ?”
“Nghe xong câu chuyện đó thì ai mà chẳng lo.”
“Chính vì thế chị mới ngại nói ra.”
“Cả Yorka và em đều đang ở ngã rẽ cuộc đời. Lo lắng là chuyện bình thường.”
“Em không thấy mình đang gồng quá à?” Aria-san hỏi bằng giọng đầy tinh tế.
“Ei cũng nghĩ thế!” em gái tôi chen vào trước khi tôi kịp đáp.
Tôi liếc con bé, thấy nó có vẻ rất đúng lúc khi hùa vào mấy chuyện kiểu này. Tôi thở dài rồi quay lại với Aria-san. “Bọn mình đã đồng ý không soi vào cảm xúc của nhau rồi mà.”
Tôi biết bản thân đang làm gì. Theo đuổi lý tưởng chưa bao giờ là con đường dễ dàng.
“Chị chỉ đang quan tâm thôi, nhưng em giấu cảm xúc dở quá. Em lo cho việc yêu xa, bất an về tương lai, lại sợ sau khi nghe chuyện của ba mẹ chị.”
Nói chuyện với chị ấy khiến tôi chẳng thể giữ được phòng bị. Mọi thứ đều bị lột trần, và tôi sợ rằng điểm yếu của mình sẽ bị nhìn thấu hết. Điều tệ nhất là—đây không phải chuyện ai đó có thể giúp tôi. Nó nằm ở chính cách nghĩ của tôi.
Giờ tôi thấy mình như bị đè nặng bởi khoảng cách giữa gia đình mình và nhà Arisaka. Liệu tôi có thể làm được gì cho Yorka không? Hay tôi chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân? Cảm giác tự nghi ngờ đang ăn mòn tôi từng chút một.
“Xin chị đừng phơi bày hết mấy cảm xúc tuổi dậy thì của em ra thế, xấu hổ chết mất.”
Bị nói trúng tim đen như vậy, tôi chẳng còn đường nào để trốn.
“Vậy là chị đoán đúng rồi.”
“Đúng. Thế có vấn đề gì không?”
“Chị chỉ thấy nhẹ nhõm vì trực giác của mình không sai,” chị nói, nhưng khuôn mặt thì chẳng có vẻ gì là vui.
Ngày trước, Aria-san rất giỏi đọc người khác và khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện. Nhưng giờ, tôi không còn cảm giác bị chị điều khiển nữa. Không biết là vì chị dịu dàng hơn hay vì không được khỏe.
Aria-san nhấp một ngụm cà phê rồi nói, giọng như đàn chị khuyên bảo, “Không cần phải căng thẳng với ba mẹ chị đâu. Thực ra, em và Papa khá giống nhau đấy.”
“Giống ư? Ở điểm nào cơ?” Tôi thấy câu nói ấy vừa châm chọc vừa sai sai.
“Sumi-kun!” Aria-san nói với giọng trách nhẹ, “Sự nghiệp của Papa là kết quả của nhiều năm nỗ lực. Một cậu học sinh cao trung không thể nào so sánh được. Sao em lại đem mình ra cân với ông ấy?”
“…Ugh.”
Chị nói đúng.
“Những gì Papa làm không khác mấy với việc em từng làm với bạn bè. Ông ấy lắng nghe, thấu hiểu, rồi truyền đạt cảm xúc của người khác. Ông giúp mọi người mở lòng, điều chỉnh tình huống, tổ chức trật tự, giúp đỡ khi cần, và dùng kiến thức để dẫn dắt. Ông còn làm cả những việc người khác ngại làm để giữ tập thể vững vàng.”
“Làm lớp trưởng và làm tư vấn là hai thế giới khác nhau.”
“Chừng nào em còn nghĩ vậy, chừng đó vẫn là rào cản,” Aria-san khẽ nói, giọng pha chút thất vọng.
“Kisumi-kun, mặt anh trông đáng sợ lắm,” Ei dừng muỗng lại, lo lắng nhìn tôi, “Aria-neechan, đừng bắt nạt Kisumi-kun!”
“Anh không bị bắt nạt đâu, Ei,” tôi xoa đầu em gái để trấn an.
“Đúng rồi, Ei-chan. Em biết chị thích Sumi-kun mà.”
Aria-san nhìn Ei với ánh mắt đầy ẩn ý. Nhờ thế, Ei thôi lo.
“Nhưng thật lòng, em chẳng thấy lối ra nào cả.”
Có lẽ sẽ dễ hơn nếu tôi cứ lao vào mà không nghe chuyện về ba mẹ chị.
“Mọi vấn đề đều có xu hướng và giải pháp, thậm chí cả phương án dự phòng,” Aria-san mỉm cười tự tin như thường.
“Đây đâu phải kỳ thi đầu vào.”
Chẳng có điểm đậu cố định nào cho chuyện này cả.
“Với một học sinh cấp ba, có thể em chưa đủ để xin phép cưới Yor-chan, nhưng em hoàn toàn có thể thuyết phục được ba mẹ chị.”
“Thật sao?”
“Hãy nghĩ xem, điều mà ba mẹ thật sự muốn trao cho con mình là gì.”
Nghe như đang ngồi trong lớp học vậy. Aria-san luôn có cách kết hợp giữa nghiêm khắc và khích lệ, không bao giờ khiến tôi chỉ biết gục xuống mà luôn cho tôi chút hy vọng để đứng dậy.
Ba mẹ của Yorka thật sự muốn gì cho con gái họ? Và tôi có thể mang đến điều gì cho họ lúc này? Tôi phải nói gì để khiến họ cân nhắc lại việc sang Mỹ?
Câu trả lời vẫn chưa đến với tôi ngay.
“Gợi ý thứ nhất: hãy tận dụng tình yêu mà họ dành cho Yor-chan.”
“Giờ chúng ta đang nói đến võ thuật à?”
“Theo một nghĩa nào đó, đây là trận đấu nghiêm túc với ba chị đấy,” Aria-san nói, giọng hào hứng trở lại.
Nhưng tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời.
“Gợi ý thứ hai: tối qua chị nghe Shizuru-chan kể là em đã nói về chuyện này sau lễ bế giảng. Vậy là em đã biết đáp án rồi.”
“Từ cô Kanzaki ạ?!” Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện trong phòng trà.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng câu trả lời cũng hiện ra trong đầu tôi. Aria-san nhận ra sự thay đổi trên mặt tôi và gật đầu hài lòng.
“Giờ thì, đã đến lúc thoát khỏi sự tầm thường rồi.”
