I Can Breathe Because You’re Here

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 2

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 2

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 425

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Web novel - Chương 29: Ngài Mèo trò chuyện với cô

"Fuyu-kun, hộp cơm hôm nay thế nào?"

"A... thực sự rất ngon!"

Ngồi trên ghế đá, cuộc trò chuyện của hai người vẫn tiếp diễn.

Tia thì thầm với tôi.

"Cậu thanh niên tốt bụng đó là bạn cùng nhà của Lulu à?"

Thay vì trả lời, tôi ra chỉ thị cho đám trong băng.

"Hôm nay giải tán."

"Ơ, nhưng mà sếp. Đang đến đoạn hay mà. Không khí này có khi hôn nhau luôn không chừng—"

"Không có đâu. Tên này nhát lắm. Với lại bây giờ đừng làm ồn."

Tôi hướng mắt về phía đó. Nhìn cô nàng Yuki đang cố gắng hỏi món ăn yêu thích của Fuyuki. Tai tôi nghe được nhịp tim của cô nàng đang đập nhanh hơn.

Dù không muốn nhưng tôi cũng biết cô ấy đang lấy hết can đảm để hỏi. Tôi không muốn sự tò mò của lũ mèo làm hỏng dũng khí mà cô ấy đã vất vả gom góp được.

"Mà, việc giám sát thì em và Tia-chan sẽ tiếp tục. Sẽ báo cáo lại cho mọi người sau nhé."

Momo nói. Gương mặt lộ rõ vẻ tò mò muốn biết thêm về bạn cùng nhà của anh hai. Mà nói chứ—hai em cũng giải tán đi.

"Dạ, rõ ạ. Tụi bay, hôm nay giải tán ở đây. Giao chỗ này cho chị hai và cô nương. Nghe rõ chưa."

"Rõ!"

"Giải tán!"

Tiếng to quá! Đừng có kêu, lũ mèo ngu ng—ốc?

"Tớ ấy mà, thích gà rán lắm. Hôm kia cậu cho vào nên tớ thấy ngon cực kỳ..."

"Vậy à. Tốt quá! Lần sau tớ sẽ cố gắng làm nữa!"

"Nhưng món nào cũng ngon cả. Tớ lỡ nghĩ là muốn ăn mỗi ngày luôn ấy."

"Mỗi ngày..."

Mặc kệ xung quanh ồn ào hay làm gì, chẳng liên quan đến hai người này nhỉ. Mùi của cô nàng Yuki tràn ngập sự xấu hổ và vui sướng. Chắc chắn mặt đang đỏ bừng rồi.

Sự vô tư lự của cộng sự thì như cơm bữa rồi. Nhưng đứng trước cô nàng Yuki thì trình độ càng thượng thừa hơn, tệ thật. Nghe tin nhắn LINK hay cuộc gọi thoại mà tôi thấy cậu ta vô tình nói ra toàn những lời thẳng thắn quá mức.

Ngoài cơm hộp Yuki làm thì không ăn được cái khác. Ngon quá mà—này nọ.

Thích thời gian ở bên Yuki lắm—này nọ.

Muốn đi nhiều nơi với Yuki hơn nữa—này nọ.

Nụ cười của Yuki thực sự dễ thương—này nọ lọ chai.

Nghe mà muốn bịt tai lại, nhưng nhìn trực tiếp hai người gặp nhau thì còn tệ hơn. Mùi ngọt ngào thì khỏi nói, hai người hoàn toàn không nhận ra là đang bị nhìn đúng không?

Học sinh cùng trường đang liếc nhìn kìa.

Sợ Yuki bị bạn học nhìn thấy sẽ bị tăng thông khí nên tớ lo lắm. Tớ chọn những nơi ít người nhất có thể. Không muốn tạo gánh nặng cho Yuki mà, nhỉ.

Mỗi đêm tôi đều nghe báo cáo một chiều từ cộng sự như gió thoảng qua tai. Nhưng Fuyuki, cái thằng này... Không, cái này cũng đúng với cả cô nàng Yuki nữa. Chìm đắm vào thế giới hai người quá rồi, không nhìn thấy xung quanh gì cả đúng không?

—Chính xác hơn là cô nàng Yuki cảm nhận rất nhạy bén ánh nhìn từ xung quanh. Chính vì thế mà cô ấy càng cố thu hẹp khoảng cách với cộng sự chăng. Hô hấp trở nên bất ổn chỉ khi khoảng cách bị nới rộng một chút. Khoảnh khắc đó, như thể bị bùn lầy bám dính. Mùi hôi thối như bùn cống xộc vào mũi.

Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

Khi Fuyuki chạm vào cô nàng Yuki, hay cất tiếng gọi, thứ đó tan biến ngay lập tức, và trong nháy mắt được bao bọc bởi hương thơm ngọt ngào.

(Cái này có khi còn sâu sắc hơn những gì nghe từ cộng sự đấy.)

Tôi nghĩ vậy. Cái này nếu không để ý kỹ thì không nhận ra được, những thay đổi thực sự nhỏ nhặt. Cô ấy cư xử như không có chuyện gì nên càng khó lường.

Sự bất an bao quanh cô nàng Yuki biến thành bùn đen kịt, chực chờ nghiền nát cô ấy. Chắc hẳn cô ấy đã giữ mình đến giờ bằng cách không tin tưởng bất kỳ ai. Gặp cộng sự, cô ấy đã có thể bộc lộ nội tâm. Nhưng đó cũng là con dao hai lưỡi khi phơi bày những cảm xúc bị kìm nén—.

"Sắp đến giờ đi rồi nhỉ?"

Fuyuki lên tiếng, cô nàng Yuki gật đầu, định từ từ đứng dậy khỏi ghế đá—thì cơ thể loạng choạng như sắp ngã.

Trong tích tắc, Fuyuki ôm chặt lấy cô ấy. Hành động không chút do dự khiến tôi nheo mắt.

"Yuki, không sao chứ?"

"A, ừm. Tự nhiên tớ thấy hơi chóng mặt..."

"Mặt đỏ lắm đấy? Hay là bị mất nước? Cậu có uống đủ nước không?"

"Hả? Ư, ừm... Tớ nghĩ là có uống..."

"Hình như không sốt."

Cậu ta đặt tay lên trán cô nàng Yuki, rồi chạm vào cổ. Cô nàng Yuki mặt đỏ bừng như sắp bốc hơi.

Cộng sự. Mặt cô nàng Yuki đỏ chắc chắn là tại cậu đấy?

"Tớ đi mua nước nhé?"

"Hả...?"

"Tớ sẽ quay lại ngay. A, nhưng mà—ừm, thôi bỏ đi. Đợi Yuki bình tĩnh lại rồi chúng ta cứ ở đây—"

"Nhưng Fuyu-kun khát nước đúng không? Tớ không sao. Chỉ nghỉ ở đây một chút được không?"

"Tất nhiên rồi. Tớ sẽ về nhanh nhất có thể. Lúc này uống nước thể thao là tốt nhất, nhưng Yuki vẫn thích trà chanh hơn à?"

"Ơ, Fuyu-kun, sao cậu biết—"

"Thì, tớ muốn biết những thứ Yuki thích mà. Nên tớ hay để ý xem bình thường cậu thích gì."

Cộng sự cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Như muốn nói là tớ đoán trúng đồ uống yêu thích rồi nhé.

"Fuyu-kun, ừm..."

"Hửm?"

"Về nha—a, kh-không có gì. Đây cũng là một phần của phục hồi chức năng mà. Không sao, tớ đã ra ngoài được thế này rồi. Thứ Bảy tớ còn đến chỗ làm thêm của Fuyu-kun nữa. Nên là không sao đâu."

Cô nàng Yuki mỉm cười. Theo tôi thấy thì rõ ràng là nụ cười được tô vẽ bằng sự dối trá.

"Ừm. Tớ sẽ quay lại ngay."

Nói rồi, cộng sự chạy đi. Cô nàng Yuki nuốt ngược tất cả những lời muốn nói vào trong.

Nắm chặt tay trên đùi. Đôi tay run rẩy.

Mùi của cô nàng Yuki tràn ngập bùn lầy. Cô ấy như đang chìm xuống đầm lầy. Như bùn làm hoa héo tàn. Mùi hương ngọt ngào, rễ cây tràn đầy sức sống. Màu xanh đón ánh sáng, tất cả như bị bùn nuốt chửng, phủ bóng đen.

Cổ họng cô nàng Yuki phát ra tiếng rít. Cô ấy đặt tay lên cổ, cố gắng hết sức để trấn an cơn tăng thông khí. Tay cô ấy tự nhiên vươn về hướng cộng sự vừa đi.

(Haizz—)

Cố tình đóng nắp cảm xúc thì sẽ thành ra thế này đấy.

Tôi nhảy lên đùi cô ấy, liếm nhẹ vào tay cô ấy.

Cô ấy chớp mắt nhìn tôi.

Thời gian như đóng băng lại.

"...Lulu-chan?"

"Meo—"

Được gọi nên tôi trả lời. Thay cho cộng sự, tôi sẽ chơi với cô một chút vậy. Chỉ là ngẫu hứng thôi nhé.

■■■

"...Lulu-chan?"

"Meo—"

Tôi biết cộng sự hay tự tiện gửi ảnh và video của tôi cho cô nàng Yuki qua LINK. Dù nghĩ là lợi dụng người khác, nhưng lần này phải nói là có ích.

Cơn tăng thông khí của cô ấy dần dịu lại.

Vừa rụt rè vuốt đầu tôi, nước mắt cô ấy làm ướt lông tôi.

"Lulu-chan giống hệt Fuyu-kun. Luôn cho tớ thứ tớ cần vào thời điểm tuyệt vời thế này. Hai người giống nhau thật đấy."

Lau nước mắt bằng ngón tay, cô nàng Yuki vừa cười vừa nói. Tôi liếc nhìn về hướng cộng sự có lẽ đang ở đó. Vẫn chưa thấy dấu hiệu quay lại. Sau đó, tôi nhìn cô ấy một lần nữa.

‘Cộng sự của tôi không bỏ rơi cô nàng Yuki đâu. Cậu ta sẽ quay lại ngay mà.’

Dù biết nói với con người cũng không hiểu. Nhưng tôi đã ngửi thấy mùi này rồi. Không thể bỏ mặc, không thể vô tình được là do lỗi của Fuyuki chăng. Mà, người hiểu được lờ mờ tiếng mèo cũng chỉ có cộng sự thôi—.

"...Lulu-chan, em muốn nói là Fuyu-kun sẽ quay lại đúng không?"

"Meo—"

Đúng vậy. Tôi không biết quá khứ cô đã gặp chuyện đau lòng gì. Nên tôi nghĩ đây chỉ là lời nói vô trách nhiệm. Nhưng tôi là mèo mà. Chỉ có thể nói một cách tự do thôi.

‘Đừng đánh đồng cộng sự nhà tôi với lũ đã làm tổn thương cô. Fuyuki trân trọng cô nàng Yuki lắm. Cái đó cô biết mà đúng không?’

"...Lulu-chan."

Cô nàng Yuki rụt rè vuốt ve cơ thể tôi. Nhìn lên, đôi mắt ấy ngập nước, cảm xúc như sắp vỡ òa.

"...Tớ thấy hạnh phúc khi ở bên Fuyu-kun. Hạnh phúc đến mức chưa từng cảm thấy bao giờ. Nhưng cảm xúc kìm nén cứ chực trào ra. Dù đã quyết định sẽ không kỳ vọng vào ai nữa. Nhưng hạnh phúc quá. Nên tớ lỡ tưởng tượng một chút về tương lai không có Fuyu-kun... Nếu Fuyu-kun biến mất, tớ chắc sẽ không thể cười được nữa. Nghĩ vậy tự nhiên tớ thấy sợ. Thực ra tớ muốn cậu ấy ở bên mãi mãi. Fuyu-kun đã hết lòng cùng tớ phục hồi chức năng như thế. Nếu phơi bày sự yếu đuối này ra, tớ sợ Fuyu-kun sẽ ghét tớ—"

"Meo—"

Không ghét đâu. Cộng sự không ghét vì chuyện cỏn con đó đâu, và tuyệt đối không phủ nhận cô. Không đời nào cậu ta dao động vì chuyện đó.

"Fuyu-kun sẽ không ghét tớ sao?"

"Meo—"

"Fuyu-kun sẽ không biến mất sao?"

Đúng vậy. Cô cần Fuyuki bao nhiêu thì Fuyuki cũng cần cô nàng Yuki bấy nhiêu. Nên nếu cô nàng Yuki sắp chìm trong bùn lầy, Fuyuki nhất định sẽ cứu cô ra. Vì thế đừng có tự tiện chìm xuống một mình.

Và, hãy cứ nói thẳng những cảm xúc cô đang nghĩ ra đi.

Lúc đó, Tia và Momo nhảy lên ghế đá, dụi vào bên cạnh tôi.

"Meo~"

Momo cũng vậy.

"Meo~"

Hai nàng đồng thanh.

‘Cộng sự của Lulu mà. Sao có thể bỏ cô lại được chứ?’

‘Bạn cùng nhà của anh hai không bạc tình đến mức bỏ cô lại đâu.’

Yuki chớp mắt, rồi mỉm cười. Lau đi những giọt nước mắt tràn ra khóe mi.

"Lulu-chan, hai bé này là bạn gái hả? Cái đó thì tớ thấy hơi sao sao đó nha? Nhưng mà—có vẻ cả hai đều rất thích Lulu-chan nhỉ."

Vẻ mặt ngán ngẩm. Rồi cô ấy khúc khích cười.

Tôi nhìn thẳng vào cô nàng Yuki. Trong đầu cô đang vẽ ra hình ảnh gì? Bản thân vấy bẩn bùn lầy? Hay tàn dư của những kẻ đã làm tổn thương cô trong quá khứ? Hay là—.

"Lulu-chan, tớ ấy nhé. Bây giờ trong đầu toàn là Fuyu-kun thôi. Lúc nãy còn cứ nghĩ mãi về việc nếu Fuyu-kun biến mất. Kỳ lạ thật nhỉ, nhờ nhóm Lulu-chan khích lệ chăng?"

Vậy à. Nếu cô cảm thấy thế thì tốt rồi.

"...Tớ đã nghĩ nếu phơi bày cảm xúc ra sẽ làm phiền Fuyu-kun. Vì hiện tại đang hạnh phúc. Chỉ cần Fuyu-kun ở bên là tớ thấy hạnh phúc rồi. Nhưng tớ sợ cho cậu ấy thấy hết tình cảm của mình. Nếu bị ghét, tớ nghĩ mình sẽ không gượng dậy nổi. Nhưng mà, tớ thử dũng cảm một chút xem sao. Tớ sẽ thử nói cho Fuyu-kun biết những bất an tớ đang nghĩ."

"Meo—"

Thế chẳng phải tốt sao. Cứ thử va chạm xem. Nhưng cộng sự thì không đời nào lung lay vì chuyện đó đâu.

"Vẫn chưa thể nói cảm xúc thật với Fuyu-kun như nhóm Lulu-chan được đâu..."

Mặt đỏ bừng nói vậy. Chắc nhìn Tia và Momo nên ngại đây mà. Đằng nào cũng thế, cứ để ý nhiều hơn rồi phơi bày bản tâm theo sự thôi thúc luôn đi, tôi nghĩ. Nhưng quả nhiên với cô nàng Yuki thì rào cản đó cao quá nhỉ.

(Mà, cứ vượt qua từng chút một là được.)

Đang nghĩ vậy thì một mùi hương ngọt ngào bay tới.

Chỉ nghĩ về cô nàng Yuki, tỏa ra mùi hương thuần khiết ấy xung quanh.

Tôi nhảy xuống khỏi đùi cô nàng Yuki, vươn vai.

Hoàng tử đã trở lại rồi, vai trò của tôi đến đây là hết.

Nở nụ cười nham hiểm. Tôi nhảy phắt vào bụi cỏ. Tia và Momo cũng theo sau.

Tiếng bước chân vội vã thình thịch.

"Yuki, xin lỗi để cậu chờ lâu. Hô hấp, có khó chịu không? Mà—không ổn... chút nào, nhỉ?"

Cộng sự vội vàng nắm lấy tay cô nàng Yuki.

"Hể."

Momo nheo mắt.

"Không đần độn lắm nhỉ, điểm này đáng khen. Hồi đầu anh hai siêu chậm tiêu, tệ hại lắm luôn—"

"Bây giờ chuyện của anh đâu có quan trọng?"

"Lulu chậm tiêu, lăng nhăng, dịu dàng với bất kỳ ai, liều lĩnh cũng đâu phải mới ngày một ngày hai. Hồi đó em thực sự đã nghĩ không biết phải làm sao với anh đấy."

Đến cả Tia cũng nói thế. Bị nói tệ hại thế tôi chỉ biết cười khổ. Mà, lúc đó tôi cũng thấy có lỗi, nhưng bây giờ là chuyện của cộng sự và cô nàng Yuki.

Tiếng hít thở sâu vang lên.

Ổn thôi, cô nàng Yuki. Dù cô có trút sự bất an lên cậu ấy, Fuyuki cũng chẳng lung lay vì chuyện cỏn con đó đâu.

Nên là, nói bao nhiêu lần cũng được. —Tuyệt đối không sao đâu.

■■■

"Fuyu-kun. Tớ ấy nhé—"