Ngày 31 tháng 8.
Là đêm cuối cùng trong chuỗi sự kiện chỉ diễn ra một lần mang tên ‘Kỳ nghỉ hè năm hai cao trung’.
Tôi mở ứng dụng nhắn tin trong điện thoại của mình, gọi điện và bật chế độ loa ngoài. Người tôi gọi, tất nhiên rồi, là Kazemiya Kohaku.
“Chào buổi tối… Kohaku.”
「Cậu trễ 30 giây rồi đấy, Kouta.」
“Sao cậu lại cố tính để ý tiểu tiết thế?”
「Thì tại, nãy giờ tớ ngồi đợi tới 5 phút luôn ấy. Tớ còn đang tính chủ động gọi cậu luôn rồi.」
“Lỗi tớ lỗi tớ, lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn… Mà, dạo này cậu thế nào rồi? Bữa giờ cậu chuyển nhà nên thấy bận quá trời. Mà ngày mai là bắt đầu học kỳ hai rồi đó.”
「Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Tớ cũng đã đi làm quen với hàng xóm, rồi còn nhớ như in đường đi đến trường nữa. Điểm trừ duy nhất là phải đi xa hơn một chút so với nhà của cậu.」
“Nhưng, ở bên cạnh đó có một chi nhánh trong chuỗi nhà hàng gia đình mà chúng ta thường tới, có thể tiện thể tạt qua sau giờ học.”
「Ừa… Rất là tiện luôn. Bây giờ thì nhà hàng cũ ở xa quá.」
“Nhưng tớ hơi buồn một chút tại đó là nhà hàng mà tớ đã tỏ tình cậu.”
「... Cậu tỏ tình tớ ở đó là có chủ đích mà, đúng không?」
“Thì tại tớ nghiêm túc mà.”
Ngày hôm đó, cô ấy đã tách ra khỏi mẹ mình và dành chiến thắng đầu tiên trước chị gái, Kazemiya Kuon.
Kohaku đã rời khỏi ngôi nhà trước đó và chuyển đến một ngôi nhà mới. Đó là nơi mà chị gái, Kazemiya Kuon đã chuẩn bị từ trước và giờ thì họ đang ở cùng nhau.
Phần còn lại của mùa hè trôi qua khá nhanh nhưng họ đã kịp điều chỉnh được cuộc sống mới.
“Vậy thì, cuộc sống mới của cậu với chị Kuon như thế nào?”
「Hừm… Mọi thứ đều ổn. Chị tớ thì vẫn bận như mọi khi… thực tế thì có vẻ dạo này chị ấy còn bận hơn nữa ấy. Nhưng giờ thì chị về nhà thường xuyên hơn rồi. Hình như hồi trước chị tránh về nhà là vì có tớ.」
“Chị ấy bận hơn nhưng lại ở nhà nhiều hơn, nghe có hơi mâu thuẫn không?”
「Tớ cũng nghĩ như thế, nhưng chị lại bảo là vì có ‘sức mạnh của chị gái’.」
“Nghe giống như chị Kuon thật.”
Con người đó đã dành toàn bộ sức mạnh khủng khiếp của mình để bật lại mẹ và cố gắng trốn thoát khỏi Kohaku, nhưng suy cho cùng thì, chị ấy vẫn chỉ là một ‘siscon’ thôi. Mặc dù liệu chị ấy có thực sự là ‘chỉ’ hay không thì vẫn còn nghi ngờ. Lỡ chị ấy còn có thể làm những hành động vượt mức pickle ball thì sao.
「Ahh… Kì nghỉ hè đã kết thúc rồi sao. Tớ ước tớ có thể làm thêm nhiều việc với cậu, Kouta. Tớ muốn làm thêm nhiều thứ.」
“Chúng ta đã sống cùng nhau tại nhà tớ, đi xem phim cùng nhau, đi cả hồ bơi cùng nhau… Và sau khi chúng ta đã ổn định chuyện với mẹ và chị, chúng ta còn được đi du lịch cùng nhau nữa, không phải sao?”
「Ừa, chúng ta đã đi thật. Mà khách sạn ở đó tuyệt quá nhỉ?」
“Nó thực sự là tốt đến mức không cần thiết nếu chỉ dành cho hai học sinh trung học sử dụng. Chị Kuon đã chuẩn bị nó như là một lời xin lỗi, nhưng mà công nhận chị ấy thực sự là nghệ sĩ hàng đầu đấy.”
「Haha… Nhìn lại thì kì nghỉ hè này chúng ta cũng làm được kha khá đấy nhỉ.」
“Ừa, đúng rồi đó.”
「.....」
“..........”
Bây giờ thì, có lẽ Kohaku và tôi đang cùng nghĩ về một thứ. Từ tối hôm đó, chúng tôi đã bắt đầu gọi nhau bằng tên.
Đó là kỉ niệm chỉ thuộc về hai chúng tôi, một trong số những kỉ niệm đáng nhớ của kì nghỉ hè.
「Aizzz… tệ thật đấy.」
“Hửm? Có chuyện gì vậy?”
「Kiểu… bây giờ, tớ muốn gặp Kouta ngay lập tức.」
“Cậu có nghĩ tớ cũng đang có cảm xúc ấy không?”
「Tớ hạnh phúc quá đi.」
Hiện tại, chúng tôi chỉ đang nói chuyện điện thoại, vì vậy tôi không thể thấy được khuôn mặt của Kohaku. Nhưng tôi biết rằng cô ấy đang nở một nụ cười rất rất tươi.
Đáng tiếc là tôi không thể tận mắt thấy được khung cảnh ấy.
“Khi học kì hai bắt đầu, chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày ấy.”
「Ở trường… À đúng rồi, ở lớp thì chúng ta chỉ đang là người lạ thôi, đúng không?」
“Đúng ra thì, chúng ta còn chưa phải bạn bè cơ.”
Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian cho nhau trong suốt kỳ nghỉ hè này, và những kỉ niệm ấy khó có thể quên được.
「...vậy thì ở trường, chúng ta hãy tiếp tục làm người lạ nhé.」
“Tại sao cơ?”
「Tớ sợ rằng nếu mọi người biết tớ hẹn hò với cậu, Kouta sẽ gặp rắc rối.」
“À nhỉ, từ trước kỳ nghỉ hè, cậu đã ngày càng nổi tiếng hơn mà, phải không?”
「Mọi chuyện không đơn giản như thế đâu. Con gái là một sinh vật phức tạp lắm.」
Tôi là một thằng đực rựa, vì vậy tôi không hiểu lắm mối quan hệ giữa những cô gái. Bên cạnh đó, Kohaku còn có một mạng lưới mối liên kết xã hội xung quanh mình nữa.
「...Với cả, chuyện này ngại lắm. Tớ không muốn suốt ngày bị trêu chọc đâu.」
“Được thôi. Vậy thì ta sẽ giữ bí mật này ở trên trường.”
「Ừ, thống nhất như vậy đi.」
“À thì, chúng ta sẽ không đi thông báo với mọi người xung quanh nhỉ?”
Tôi đã thông báo với những người bạn thân thiết là Nartsuki và Raimon rồi.
Ngoài hai người họ ra thì chưa có ai biết được chuyện này, nên trừ khi chúng tôi nói với mọi người xung quanh, thì chuyện đó sẽ không được biết đến rộng rãi.
「Có lẽ vậy, nhưng có thể tớ sẽ lỡ để miệng đi hơi xa nếu không cố gắng kìm nén mất.」
“Không phải cậu không muốn bị chọc ghẹo sao?.”
「Chịu thôi. Tại cậu đấy. Tại cậu cứ làm cho tớ muốn khoe mình có người bạn trai tuyệt nhất trần đời...」
“Nếu vậy thì cậu cũng là người có lỗi, cậu cũng muốn làm tớ muốn khoe Kohaku là cô bạn gái tuyệt nhất trần đời.”
「Hai chúng ta hư quá.」
“Có lẽ thế thật.”
Mặt trăng xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Có lẽ Kohaku cũng đang nhìn cùng một khung cảnh với tôi ngay lúc này.
Nếu thực sự là thế thì tuyệt thật.
“....Chúng ta cần phải cẩn thận ở trường, đặc biệt là cách gọi nhau.”
「Ừa đúng rồi. Ở trường, tớ sẽ gọi cậu là ‘Narumi’ giống như bình thường.」
“Tớ cũng sẽ gọi cậu là Kazemiya nữa. …Gọi bằng tên mang lại cảm giác đặc biệt, chỉ dành cho hai chúng ta thôi.”
「Tớ cũng cảm thấy thế, cảm giác cứ lạ lạ thế nào ấy.」
“Tớ có thể hiểu mà.”
Tôi luôn cảm thấy buồn mỗi khi một mùa hè kết thúc, nhưng năm nay có vẻ cũng không đến nỗi tệ. Ngược lại, tôi đang rất mong chờ những ngày tiếp theo có thể gặp Kohaku tại trường.
“Chúng ta có nên đi ngủ sớm không?”
「Ừa, ý kiến hay đó.」
“Đừng ngủ quên đấy. Ngày mai cậu hãy dậy sớm sớm một chút. Hồi đi du lịch cậu luống cuống quá trời.”
「À thì cái đó một nửa là lỗi của Kouta chứ bộ.」
“Vậy thì cậu cũng đã nhận một nửa phần lỗi còn lại rồi. Cậu cũng biết nhận lỗi rồi, mừng quá…”
「~~~~~~~~~~~.......................................!」
Mặc dù chúng tôi đang nói chuyện điện thoại, tôi có thể cảm nhận rằng bây giờ mặt của Kohaku đang đỏ ửng lên. Đó là điều tôi có thể chắc chắn về cô nàng dễ thương này.
「Thôi, thôi đủ rồi! Chúc cậu ngủ ngon!」
“Chúc cậu ngủ ngon, hẹn gặp lại ở trường ngày mai.”
… Vâng, đây là một vấn đề. Không biết tôi có thể chịu đựng được cái ngại ngùng dễ thương này của bạn gái khi học kì hai bắt đầu không đây?
Đoạn này là mẻ sợ lộ ra rồi mọi người chú ý đến Kouta rồi sẽ có một cô gal nào đó húp anh main này=))