Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 161

Phần 3 - Hội thao - Chương 53 - Bổ sung

“Chúng ta sẽ quyết định những bạn tham gia hội thao. Những thông báo còn lại là….”

Học kỳ hai đã bắt đầu, và những thông báo của giáo viên cũng đã kết thúc. Cũng đã đến giờ về rồi. Với những người tham gia các câu lạc bộ, khoảng thời gian tiếp theo ở trường còn rất dài, nhưng trong số những người ấy không có tôi. Tuy nhiên, hôm nay tôi bận tâm đến thứ khác. Tôi không thể thoát khỏi sự khó hiểu mơ hồ trong mình ngày hôm nay.

●Kouta: Sao cậu cứ cho tớ ăn bơ hoài vậy?

●Kohaku: Tớ không có bơ cậu.

●Kohaku: Cho tớ xin lỗi.

●Kohaku: Tớ có việc gấp.

●Kohaku: Tí ta nói chuyện nhé.

Ngay cả sau khi nhắn tin với Kohaku, tôi vẫn không có được câu trả lời cụ thể. Tôi định hỏi cô ấy vào giờ nghỉ trưa, nhưng cô ấy nhanh chóng rời khỏi lớp trước như thể đang chạy trốn vậy.

…Điều này thực sự làm tôi lo lắng.

Và trong khi tôi đang gặm nhấm nỗi cô đơn một mình, thầy giáo đã giảng bài xong từ khi nào.

Lớp học trở nên ồn ào hơn bình thường, dường như mọi người đều đang hớn hở vì buổi học dài hơn thường lệ.

Tôi nghĩ mình cũng nên làm việc khác thôi. À mà Kohaku… Ủa, cô ấy đã không ở trong lớp từ khi nào vậy? Có vẻ hôm nay không thể nói chuyện với cô rồi.

“Natsuki, Hôm nay tao không đi làm thêm. Đi chơi với tao không mày?”

“Hừm… Đó thực sự thực sự là một đề nghị hấp dẫn nhưng xin lỗi. Hôm nay tao có việc rồi.”

“Không sao đâu, lỗi tao do đến phút cuối mới mời mày mà.”

Rồi xong, Natsuki cũng không rảnh. Trong trường hợp này, tôi-một thằng có ít bạn bè, phải đi về nhà một mình.

Thực ra, không phải là tôi muốn kiếm bạn mới hay gì, cuộc sống của tôi vẫn rất hạnh phúc với bạn gái mình… nghĩ lại càng sầu, sao cậu ấy lại tránh mặt mình nhỉ?

(Mình không biết nữa…)

Không bất kể bao nhiêu lần tôi nghĩ tới, tôi vẫn không hiểu nổi.

“...Hửm?”

Trong khi tôi đang suy ngẫm, một tin nhắn được gửi tới máy tôi.

●Kohaku: Tớ đang chờ ở công viên.

Một lệnh triệu tập bất ngờ. Tôi đoán đó là lý do vì sao cô ấy nhanh chóng rời khỏi lớp từ sớm.

●Kouta: Tớ đến ngay đây.

Tôi gửi tin nhắn phản hồi và nhanh chóng đi đến đó, trên con đường mình không hề quen thuộc.

Cái “công viên” mà Kohaku đã nhắc tới đó có vẻ là địa điểm gần nhà mà cô mới chuyển tới. Đây là lần đầu tiên tôi đi đến đó sau giờ học.

“...Này.”

“À, xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu thế này.”

Khi tôi đến công viên, Kohaku, nãy giờ đang ngồi chờ trên ghế gỗ công viên, ngay lập tức đứng dậy. Có vẻ cô ấy đang rất vội chuyện gì đó.

“Okay, đi thôi.”

“Chúng ta đi đâu thế.”

“Đương nhiên là nhà của tớ rồi.”

“Nhà, hả là sao cơ?... Tớ tưởng chúng ta sẽ đến nhà hàng gia đình cơ chứ.”

“Chúng ta sẽ ăn tối ở đấy, nhưng trước đó, tớ cần phải giải tỏa ở nhà.”

Kiểu gì cũng tới nhà hàng, nghĩ thế nên tôi đi theo Kohaku.

Nhà mới của Kohaku và chị Kuon là một căn hộ chung cư cao tầng có hệ thống an ninh nghiêm ngặt giống với cái mà cô từng sống trước đó. Theo lời kể của Kohaku cô muốn một nơi ở nhỏ hơn, nhưng với chị Kuon, người thường xuyên không ở nhà vì công việc, yêu cầu một căn hộ an ninh tốt nhất có thể cho cô em gái yêu quý của chị. Trong trường hợp này, tôi hoàn toàn đồng tình với quyết định của chị Kuon.

“Lần trước tớ đến đây, vẫn còn nhiều những thùng giấy cạc tông, nhưng mà giờ thì mọi thứ sạch sẽ rồi nhỉ?”

“...Ừa, chị tớ đã vất vả lắm đấy, nên tớ cũng phụ chị khâu dọn dẹp nữa.”

“Cậu chăm thật đấu, Kohaku.”

“Ừa, tớ chỉ làm hết sức có thể thôi.”

Tôi thắc mắc chuyện gì đang xảy ra. Kohaku đã hành xử kì là từ khi ở trên trường. Cô ấy đã bồn chồn và vội vã. chắc chuyện cô sắp nói sẽ nghiêm trọng lắm.

“Kohaku, hôm nay có chuyện gì vậy. Cậu trông cức khang khác.”

“...Tớ…không…chịu nổi nữa.”

“Hả?”

Giọng cô ấy căng thẳng, và mái tóc thì đung đưa. Một cảm giác mềm mại, nhẹ hàng và hương thơm ngọt ngào bao bọc lấy cơ thể tôi. Phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra Kohaku đang ôm mình.

“Phù~~~ Tớ không thể chịu nổi nữa. Tớ đã rất muốn làm điều này, ngay cả trong lớp học.

Tôi nhìn Kohaku, người đang vùi mặt và lòng mình…. Có vẻ tôi đã hiểu lầm nhiều thứ.

“Cậu đã phải chịu đừng nhiều rồi, đúng không?”

“Ừm. Kể từ sáng nay…tớ đã rất bối rối.”

“Đúng là kì cục thật đấy.”

“...Không có kỳ cục đâu mà.”

Tôi nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Haha.”

“Gì vậy? Sao cậu lại cười?”

“Tại tớ thấy cậu dễ thương quá chừng đi.”

“À, tớ hiều rồi.”

Mặc dù rất vui nhưng Kohaku vẫn phòng má lên ra vẻ bất mãn.

Không phải tôi đang đối xử với cô ấy như một đứa trẻ.

“Như cậu cũng biết, tớ đã phải kìm nén rất nhiều. Tớ muốn làm mấy chuyện như hôn Narumi ngay lập tức, nhưng ở trường thì không được làm như… Ưm ưm…”

Tôi khóa môi của Kohaku, người đang cố gắng nói ra những điều mình đang suy nghĩ.

Tất cả âm thanh xung quanh biến mất, chỉ còn lại tiếng hai con tim đang hòa làm một với nhau.

“...Nghe này, tớ cũng phải ất kiềm chế giống như cậu thôi, tớ cũng muốn làm cái việc cậu muốn làm.”

“Ồ, cậu cố kiềm chế hả.”

“Tớ có.”

“...và cậu cũng nghĩ đến chuyện đó hả.”

“Ừm.”

Đó là lý do tôi phải kìm lòng mình lại. Mặc dù tôi rất rất muốn. Và giờ thì cô dễ dàng mời tôi và nhà.”

“Tớ đã phải kiềm chế rất nhiều. Mặc dù cậu đã mời gọi tớ như thế này.”

“...Vậy thì, chúng ta cùng nhau…làm đi.”

“Nếu đi xa hơn, tớ sẽ không thể kiểm soát bản thân nữa.”

“Sau tất cả những chuyện từ chuyến du lịch hè, cậu còn nói về kiểm soát bản thân nữa sao…”

“...Nghe này, nếu tớ tớ dừng lại ở đây thì mọi thứ sẽ mất kiểm soát, đặc biệt là cậu đấy, Kohaku.”

Vấn đề là, nàng công chúa dễ thương của tôi vẫn không hiểu.

Cô không hiểu hôm nay tôi đã phải trải qua những gì, cảm giác ghen tị thế nào khi nhìn thấy cô nói chuyện với Sawada, cảm giác mãnh liệt muốn cắt ngang nó ra sao và cả mong muốn tột cùng muốn kéo cô ra khỏi lớp học.

“Cậu có chuyện gì à?”

“Đúng rồi.”

Nếu cô không hiểu, tôi sẽ làm cho cô hiểu.

Tôi thoát khỏi ánh nhình ngây thơ của cô, môi của tôi chạm vào cái cổ trắng trẻo của cô. Bằng sự cẩn thận hết mức, bằng tình yêu thường, tôi cố gắng không để lại dấu vết gì, cố gắng kiểm soát bản thân mình lại.

“Tớ muốn để lại dấu vết ở đây.”

“...Cậu muốn hả?”

“Đương nhiên rồi. Tớ muốn đánh dấu để không ai có thể chạm vào cậu.”

“Như thế thì có quá không?”

“Không đâu, tớ thích cậu hơn cậu nghĩ nhiều đấy.”

À, tôi đã sai lầm rồi. Không cần nhìn cũng biết. Mặt Kohaku giờ đây chắc chắn đang đỏ ửng lên. Cô ấy cất lên giọng nói dễ thương nhất trần đời.

“...Đừng mà, chúng ta còn phải học thể dục nữa.”

“Tớ biết. Lần trước để lại dấu vết, tớ đã ngại quá trời, cậu biết không?”

“Nhưng cậu muốn mà?”

“Nên là…tớ phải kiềm chế lại. Đó là một sự tra tấn, nhất là ở trong lớp học. Nên là, làm ơn cậu, mình dừng lại cái vụ giả là người lạ ở lớp nhé.”

“Chuyện đó không được đâu.”

“Tại sao?”

“Nếu mọi người biết được tớ có một người bạn trai ngầu lòi như cậu, những cô gái xung quanh chắc chắn sẽ ghen tị với tớ.”

“...Này, thôi nào.”

Tôi cảm thấy áp lực trong người mình ngay lập tức biến mất. Thực sự rất nhẹ nhóm đến mức tôi giao phó toàn bộ trọng lượng của mình cho cơ thể của Kohaku.

“Này, cậu nặng quá đó.”

“Cậu đang đùa tớ đúng không? Cậu ngốc đến mức nào khi nói về bạn trai mình vậy?”

“Hả? Ai mới là đồ ngốc cơ chứ.”

“Kohaku… Từ từ, đừng đánh tớ mà.”

“Nó chẳng đau tẹo nào cả. chỉ là những âm thanh “bụp bụp” nhẹ hàng.

“Phải nói rằng, sẽ không lạ nếu có ai đó trong lớp thích cậu. Tớ lo cậu không giữ được mình. Đừng có làm bạn gái lo lắng thế chứ.”

“Từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng hơn.”

“Cụ thể là gì?”

“Tớ sẽ làm ô uế cậu đến mức cậu không có thời gian để lo lắng nữa.”

“...thực tế hơn đi. Chứng minh bằng hành động đi nào.”

“Đến cuối, đó là điều cậu muốn nghe, phải không?”

“Mau-chóng-làm-đi-nào.”

Tôi không biết cái này là tốt hay xấu nữa.

Không biết là cái nào, nhưng tôi chỉ có một điều cần làm mà thôi.

““_________________””

Tay chúng tôi đan vào nhau, những ngón tay khóa vào nhau không thể tách rời.

Chúng tôi trao đi hơi ấm thông qua môi của mình, tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bay bổng khi hơi thở ngọt ngào của cô ấy thoát ra. Tôi ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của cô ấy, còn cô thì luồn bàn tay của mình vào trong bộ đồng phụ bám lấy tôi. Thật dễ dàng tưởng tượng ra đôi chân của cô sẽ loạng choạng như thế nào nếu cô không ngồi trên ghế sô pha. Khi tôi nghĩ tới hình ảnh Kohaku như thế, một khao khát mãnh liệt, cháy bỏng mà tôi đã cố gắn đè nén dâng cao trong lồng ngực tôi.

“Hừm. Tớ có cảm giác được “sạc lại” với cậu rồi, Kouta. Ngày mai tớ sẽ làm tốt giống y như lần này vậy.”

“Không chỉ ở nhà, ở trường tớ cũng muốn sạc nữa…”

“Không, hoàn toàn không được. Tớ không muốn chia cậu cho bất kỳ ai khác, nên tớ muốn bảo vệ cậu hết sức có thể.”

Sự quyết tâm của cô ấy là không thể nhượng bộ. Tôi không thể không cảm thấy rằng cô ấy có tính chiếm hữu quá cao. Nhưng tôi tin rằng điều đó thật là may mắn khi cô nghiêm túc với tôi đến mức này. Mặc dù có hơi quá thì phải.

“À đúng rồi. Vẫn còn lâu mới đến bữa tối… Hay hôm nay chúng ta xem phim nhỉ? Cái bộ mà cậu tò mò giờ nó được đưa lên nề tảng streaming rồi đấy.”

Kohaku điều kiển tivi đến dịch vụ streaming. Có vẻ như cô ấy đã được “sạc” đầy rồi thì phải.

“Kouta tò mò với cái này phải không?”

“Đúng rồi. Nhưng mà chúng ta sẽ xem nó sau. Hoặc ít nhất, là phải xong chuyện với tớ đã.”

“Hả? Cái gì cơ?—”

Không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi vòng tay minh qua vai của Kohaku, ôm chặt cơ thể thanh tú và trắng trẻo như tuyết ấy.

Tôi ôm chặt cô vào lòng, không cho cô cơ hội trốn thoát, cứ như thế chiếm hữu Kazemiya Kohaku.

Nhẹ nhàng, tôi thì thầm vào tai cô.

“Màn “Sạc pin” vẫn chưa kết thúc mà.”

“Á~~...”

Có vẻ như Kohaku cũng nhận ra ý định của tôi, vì tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của cô khi ngực chúng tôi áp sát vào nhau.

“...Không phải cậu nói không nên vượt quá tầm kiểm soát sao?”

“Xe đứt phanh mất rồi.”

“...T-tại sao cơ?”

“Vì có ai đó ở đây đã sạc pin mà không có sự cho phép của tớ.”

“....?”

Kohaku vùi mặt và ngực tôi và nhẹ nhàng gật đầu.

“...Nhưng mà chúng ta còn phải xem phim.”

“Nếu hết thời gian, chúng ta có thể xem nó lần sau.”

“...Vậy nếu lần sau cũng “Sạc” nưa thì sao?”

“Vậy thì chúng ta sẽ xem lần sau nữa.”

“...Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ xem được phim mất.”

“Vậy tớ dùng lại nhé.”

“Không. Đừng mà.”

—Đến cuối, đúng như dự đoán của Kohaku, chúng tôi đã không còn thời gian xem phim.