“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Ngồi một mình tại một nhà hàng gia đình, Kazemiya Kuon nở một nụ cười trên môi. Lời nói kia thốt ra nhỏ như tiếng nước chảy và sự yên tĩnh bao trùm lấy cơ thể cô, mang lại cảm giác thư giãn.
Điều duy nhất cô có thể nghe thông qua chiếc tai nghe cô đang đeo đó là những lời độc thoại tràn đầy cảm xúc của mẹ cô. Người phụ nữ ấy không bao giờ có thể ngờ rằng trong nhà mình có hệ thống nghe lén.
“...đúng là một người phụ nữ khổ sở.”
Người mẹ ấy, đã bị bỏ rơi bởi chính hai cô con gái mình. Với góc nhìn của Kuon, đó là những điều bà ta đáng phải nhận. Luật nhân quả không chừa một ai. Và những lời này còn dành cho cả Kazemiya nữa.
“Không phải chỉ có Kohaku. Mẹ còn không thèm nhìn con nữa. Mẹ không nhìn con là một 「thành viên gia đình」hay thậm chí là một 「người con」mà chỉ là một hình ảnh đại diện để mẹ bắt đầu một cuộc đời mới. Nếu mà mẹ có thể nhìn thấy Kohaku và con dù chỉ một chút thôi, thì giờ…”
Cô không thể nói thành lời cái viễn cảnh 「nếu như」ấy. Kuon cảm thấy có chút bất ngờ với một suy nghĩ hoàn toàn là vô nghĩa như 「nếu như」. Có lẽ là vì trái tim cô cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi sau khi hoàn thành một kế hoạch dài, đầy khó khăn. Sự cô đơn mờ nhạt đang vương vấn trong lồng ngực cô sẽ sớm vơi đi mà thôi.
“Um, xin lỗi. Chị có phải là Kuon không?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ, như thể đang cố gắng giữ khẽ tại không gian xung quanh, đến tai cô.
“Ừm, đúng rồi đó.”
“À thì, ừm… tụi em là…fan của chị ấy.”
“Tại do đang là thời gian riêng tư nên có lẽ không nên tiếp cận chị, nhưng mà…”
Một nhóm cô gái khoảng gần tuổi Kohaku đã tiếp cận cô. Rõ ràng là họ rất phấn khích vì cuộc gặp gỡ trùng hợp với thần tượng Kuon nhưng cách nói của họ cũng thể hiện cả sự do dự.
“Em có thể xin chị một bức hình không…?”
“...Tất nhiên rồi.”
Ý định ban đầu của cô là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Cô không có ý định bắt gặp phải Kohaku ở nơi này. Tuy nhiên, không việc gì phải vội cả. Kohaku sẽ không đến đây. Thay vào đó em ấy sẽ đến ngôi nhà mà cô đã chuẩn bị từ trước hoặc là về nhà của Narumi Kouta.
Cô ký tặng và bắt tay với ba cô gái. Mặc dù cô đã quen với chuyện này, nhưng lại tốn thời gian hơn dự kiến vì nhóm ba người kia bắt đầu chia sẻ suy nghĩ và niềm yêu thích với nhạc của Kuon.
“Cảm ơn chị rất nhiều.”
“Tụi em sẽ luôn ủng hộ chị.”
“Chị hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
“Ừa. Cảm ơn các em. Nhớ về nhà cẩn thận đấy.”
Cuộc gặp mặt để lại suy đoán trong cô rằng nhóm cô gái ấy đã cố gắng giữ kẽ nói nhỏ để không tạo sự chú ý của những người xung quanh. Khi người hân mộ tiếp cận cô trong thời gian riêng tư và xin một vài bức hình, thường thì họ không giấu được sự vui sướng trong giọng nói để rồi những người hâm mộ khác xung quanh nhận ra, kết quả là tạo ra hiệu ứng dây chuyền mất kiểm soát.
Mặc dù họ tiếp cận cô vào thời gian riêng tư, những cô gái ấy giữ sự chu đáo cho đến cuối cùng để không ai khác có thể nhận ra bọn họ. Ít nhất trong tâm trí của Kuon, họ đã để lại chút ấn tượng tích cực.
“...Mình nên về nhà sớm thôi.”
Khi cô nói điều đó, một nụ cười mỉm thoáng hiện lên khuôn mặt cô.
Về nhà. Mặc dù cô ấy cũng chẳng còn ‘nhà’ để về nữa rồi.
“Từ từ chờ đã. Em vẫn còn chuyên muốn nói với chị.”
“..............................................”
Toàn bộ cơ thể cô khựng lại khi nghe thấy giọng nói ấy.
Một khoảnh khắc xáo trộn cả một đại dương rộng lớn. Nhưng sự rung động ấy chỉ nhỏ như một hạt cát trong sa mạc. Cô ngay lập tức nhận ra điều đó trong thoáng chốc.
“...Tại sao em lại ở đây? Narumi Kouta?”
Narumi Kouta ở đó, đứng ngay trước mặt Kazemiya Kuon.
“Em đến để chặn đường chị.”
“Chặn đường chị hả?... À thì, chị không ngờ nó có thể xảy ra. Nhưng, em đã hiểu chị khá tốt đấy, rằng chị sẽ ở đây.”
Nhà hàng gia đình, 「Flowers」.
Nơi mà Kazemiya Kohaku và Narumi Kouta đã dành thời gian bên nhau.
“Em đã cảm nhận được ngay từ đầu. Khi Kazemiya đoạn tuyệt với mẹ cô ấy, chị sẽ ở đây, để quan sát từ xa.”
“Chỉ nhiêu đó thôi thì không thể khẳng định được điều gì cả mà, đúng không? Có hàng tá những địa điểm giống nhà hàng này xung quanh đây mà.”
“Em nghĩ chị sẽ lui tới nơi này để chiêm ngưỡng khung cảnh quen thuộc đối với Kazemiya trước khi biến mất khỏi cuộc đời cậu ấy.”
Anh ấy đã đúng. Những gì Narumi đã đề cập chính xác là lý do Kuon chọn nhà hàng này.
Khung cảnh mà Kohaku đã nhìn trong suốt khoảng thời gian bỏ trốn khỏi nhà. Khung cảnh tại nơi mà Kohaku đã thay đổi.
Đến cuối cùng, trước khi biến mất, Kuon muốn thu những hình ảnh ấy vào tầm mắt của mình.
(Chúng ta giống nhau nhỉ? Chị và em)
Và anh ấy đã tân dụng điều này.
“À… Những cô gái xin ảnh của chị ban nãy, có phải là một phần trong kế hoạch của em luôn không?”
“Sẽ không có ý nghĩa khi chỉ biết nơi ở của chị mà không thể cầm chân trước khi chị biến mất. Em cần trì hoãn việc chị rời khỏi nhà hàng này. May thay em có một người bạn thuở nhỏ đáng tin cậy có thể nhờ vả.”
“À… ra đó là Natsuki Inumaki, đúng không?”
“Chị biết cậu ấy từ trước luôn rồi mà.”
“Chị nắm được khá rõ các mối quan hệ xung quanh Kohaku… Nhưng hình như em biết được chị đã thấy mặt của Inumaki trước đó, nên em đã sử dụng những người bạn của cậu ấy. Đúng là chị không thể biết vòng quan hệ của Inumaki thật. Em đi nước cờ này đúng rồi đó.”
Nội nụ cười hiện trên khuôn mặt cô. Mặc dù đã chinh chiến bao năm trong ngành giải trí rồi, nhưng cô chưa từng bị đánh bại không thương tiếc như thế này bao giờ.
Rất khó để đối phó với một người giống chính bản thân cô ấy.
Cô đã hiểu ra và buộc phải chấp nhận rằng, người tên Narumi Kouta trước mặt đây chính là thiên địch của cô.
“Em có quân tốt hữu dụng đấy.”
“Nó đâu phải con tốt, nó là bạn thân nhất của em.”
“Chị không quan tâm. Nhưng mà em đứng ở đây một mình à? Không lẽ em lại để Kohaku một mình sau lưng để chạy đến đây ư? Chắc đúng rồi nhỉ. Con bé chỉ mới cắt đứt mối quan hệ với mẹ và giờ thì đang khủng hoảng lắm đấy.”
Rất dễ để dự đoán chính xác. Khung cảnh ấy đã hiện lên trong đầu cô.
Kazemiya Kohaku, sẽ cảm thấy cô đơn khi không còn có mẹ. Cảm thấy suy sụp khi phải tự tay phá vỡ đi gia đình của minh. Cảm thấy đau đớn khi phải đẩy mẹ mình ra xa. Cảm thấy rối bời với sự dằn vặt khi nghĩ đến người mẹ phải cô độc một mình từ giờ trở đi. Đó là những gì cô hình dung được.
“Tội nghiệp bé Kohaku. Hiện giờ, em ấy đang phải khóc nức nở một mình. Không phải nhiệm vụ của một người bạn trai là đến hỗ trợ em ấy sao?”
“Chị nghĩ thế hả?”
“Ừ, tại vì bé Kohaku yếu đuối lắm.”
Kazemiya Kohaku rất yếu đuối. Cô ấy chỉ là một người em gái yếu đối không thể đứng lên chống lại chị gái của mình, Kazemiya kuon, một con người tài năng và toàn năng.
“Mặc dù sự yếu đuối ấy của thiên thần nhỏ trông rất dễ thương. Đó là lý do chị giao em ấy cho em. Nhưng thử nhìn xem, bây giờ em đang làm gì vậy?”
Kuon xé bỏ chiếc mặt nạ vui vẻ và nói thẳng vào mặt người đã bỏ em gái cô lại một mình.
“Mau chóng quay lại với Kohaku đi, nếu không chị sẽ giết em đấy.”
Đó không phải chỉ là lời đe dọa suông. Nếu Narumi Kouta không được việc, Kuon sẽ phải sử dụng biện pháp thay thế.
“Em sẽ không đi đâu cả. …Mà ngay từ đầu, chị đã sai ngay từ tiền đề rồi.”
“Gì cơ?”
“Em chỉ đang câu giờ thôi.”
“........................”
“Em không phải là người sẽ ngăn chặn chị.”
Rồi sau đó, người bước vào nhà hàng là…
“Mà đó là Kazemiya Kohaku.”
**********
Kazemiya Kuon nhìn chị hai của cô ấy như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi.
“May mà kịp lúc, có vẻ như… xin lỗi vì đã đến trễ. Tớ cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.”
“Không có đợi gì đâu, nên cậu không cần phải lo.”
Địa điểm thì có thể dự đoán được. Vấn đề nằm ở thời gian. tôi có cảm giác rằng khả năng cao Kazemiya Kuon sẽ biến mất vào khoảnh khắc Kazemiya đoạn tuyệt với mẹ.
Mặc dù tôi tự tin về địa điểm ngay từ đầu và đến thẳng đây, nhưng vẫn có xác suất không thể đến kịp lúc. Sau tất cả, Kazemiya phải đối diện với chị ngay sau khi đoạn tuyệt với mẹ. Nên tôi nghĩ rằng cô ấy cần chút thời gian để trấn tĩnh bản thân.
Đó là lý do vì sao tôi cần phải câu giờ.
Tôi đã nhờ sự hợp tác từ Narumi, tin rằng Kazemiya có thể tự trấn tĩnh, nên tôi đã chạy đến đây nhanh nhất có thể—--------------Và may thay Kazemiya Kohaku đã đến kịp lúc, làm kế hoạch và dự tính của Kazemiya Kuon phá sản.
“....”
“Thật là…tuyệt vời. Khi có thể nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt chị. Chị hai à.”
“...À thì, thành thật mà nói, là chị rất bất ngờ. Chị không nghĩ có lý do gì để Kohaku đến đây, bên cạnh Narumi Kouta.”
“...Thế tại sao?”
“Mặc dù em đã đến đây rồi, em cũng đâu thể làm gì đâu, đúng không? Dù sao thì, chúc mừng em. Chị hai rất tự hào về em.”
Không thèm trả lời câu hỏi của em gái thay vào đó, chị ấy đeo lại chiếc mặt này tươi cười của mình.
“Chị hiểu. Chuyện này rất khó khăn, chuyện này không dễ dàng gì cả. Dù gì thì mẹ cũng là mẹ của hai ta. Chắc hẳn em đã phải quyết tâm rất nhiều mới có thể tự tay cắt đứt mối quan hệ với mẹ. Chị không muốn ép em vào hoàn cảnh khổ cực… nhưng điều này là cần thiết. Cái này chỉ là vì hạnh phúc của bé Kohaku thôi.”
“Vì hạnh phúc của em… có nhất thiết phải… làm đến mức như thế không?”
“Làm vậy chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích. Chắc hẳn đó là một mục tiêu cần hướng tới nhưng điều chị thực sự mong muốn đó là mang lại cảm giác chiến thắng cho bé Kohaku cơ.”
Kazemiya Kuon trượt tay trên miệng chiếc ly thủy tinh đặt trên bàn cạnh cô ấy.
“Bé Kohaku à, em đã luôn mặc cảm với chị từ khi chúng ta còn nhỏ. Em đã luôn thua cuộc để rồi mỗi ngày, em đều bị dãn cái nhãn thất bại. Nên bé kohaku rất thiếu niềm tin vào bảo thân mình. Cũng vì lý do mà em bị mẹ chèn ép. Thứ em cần bây giờ là mùi vị của thành công. Không chỉ đơn thuần là thành công. Em cần phải cắt bỏ gốc rễ của sự đau khổ—------những thứ không cần thiết cho niềm hành phúc của em. Vì vậy nên em phải có trải nghiệm thành công mạnh mẽ đến thế.”
Chị ấy đã uống hết nước từ lâu. Những viên đá trong ly đã tan hết tự bao giờ.
“Khi đã vứt bỏ được những thứ quan trong với em lần đầu tiên, em sẽ có khả năng để làm điều tương tự trong tương lai. Nó sẽ giúp em có thêm dũng khí để dứt khoát vứt bỏ những thứ làm em đau khổ kể từ giờ về sau. Một bé Kohaku dễ vơ sẽ được tái sinh và trở nên mạnh mẽ hơn. Để em tự tay loại bỏ mẹ là vì mục đích đấy đó.”
Khuôn mặt của Kazemiya Kuon run rẩy vì vui sướng. Trông chị ấy cực kì hạnh phúc.
“Những gì còn lại cần làm là chị sẽ biết mất, và chị sẽ xóa hết mọi thứ làm vấy bẩn cuộc đời em, bé Kohaku. Chị có thể cho em một cuộc sống mới, sạch sẽ và thuận lợi. Em có hiểu không? Đây là…điều duy nhất chị có thể làm với tư cách là một người chị gái, vì lợi ích của em, Kohaku.”
“Chị đừng tự quyết mọi thứ như thế chứ.”
Ở giữa những tiếng ồn ào lộn xộn của nhà hàng, giọng nói Kazemiya cứng rắn đến lạ kì.
“Đừng tự quyết rằng chị hai và mẹ là không cần thiết cho cuộc đời của em. Đừng tự quyết rằng việc hai người biến mất sẽ làm em hạnh phúc.”
“Chị không tự quyết gì cả. Chị chỉ tự hiểu ra thôi.”
“Không, không có đâu. Chị hai, chị không hiểu một chút gì hết. Đối với em, cả mẹ và chị còn có một ý nghĩa còn hơn cả sự tổn thương.”
“...Điều đó không thể đúng được.”
Đáp lại lời nói của em gái, Kazemiya Kuon chỉ có thể nở một nụ cười tự diễu.
“Chị biết. Chị biết bé Kohaku đã phải chịu đựng đến mức nào vì tài năng ‘Kazemiya Kuon’. Rằng em đã bị tổn thương như thế nào bởi mọi người xung quanh. Nhưng rồi chị không thể tha thứ cho bản thân mình.”
“...Tại sao?”
“Bởi vì thực tế đó, không phải sao? Bé Kohaku là người đã mang đến giọng hát cho chị. Nhưng rồi… chị, ‘Kazemiya Kuon’... Bất kể chị có cố gắng như thế nào, chị chỉ toàn mang lại cho em những nỗi đau đớn tột cùng thôi…”
Giờ thì chúng tôi hiểu rồi. Chúng tôi đã hiểu 「âm nhạc」quan trọng với Kazemiya Kuon tới mức nào. Và con người này đã nhận thức rõ đến mức nào việc Kazemiya Kohaku bị tổn thương vì thiên tai mang tên ‘Kazemiya Kuon’. Chính chị ấy cũng phải chịu gánh nặng tội lỗi khi nhìn thấy em gái mình tổn thương.
“Chị muốn chết đi cho xong. Chị muốn biến mất khỏi thế giới này mãi mãi. Nhưng chị muốn hát. Chị sợ rằng nếu chị chết, chị sẽ không còn được hát nữa. Thế nên là chị…!“
Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm như thế của Kazemiya Kuon.
Chắc có lẽ Kazemiya cũng có cảm giác tương tự. Nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh đối diện trực tiếp với chị gái.
“Em đã từng bị tổn thương bởi tài năng của chị. Em luôn cảm thấy ghen tị và mặc cảm. Nhưng trên cả như thế… em ngưỡng mộ chị, hơn cả phần chị đã làm tổn thương em.”
“—Không… em nói dối.”
“Đó không phải nói dối.”
“Chị không thể tin được.”
“Xin chị hãy tin em.”
Kỳ lạ thay, trong hoàn cảnh này, Kazemiya Kuon hoàn toàn có lợi thế. Chị ấy đã thành công hạ bệ mẹ của họ bằng chính bàn tay của Kazemiya. Kế hoạch của chị ấy đã hoàn thành. Nếu muốn, chị ấy có thể kết thúc cuộc trò chuyện này và rời đi bất kỳ lúc nào.
Nhưng rồi, Kazemiya Kuon lại là người ở thế yếu.
“Chắc chắn rằng, Chị mà đi thì sẽ bất tiện lắm. Ý em là, em định sẽ sống chung với chị từ bây giờ, chị hai.”
“Gì cơ… Tại sao…?”
“Tại sao á? À thì em không thể quay trở về ngồi nhà đó trong một khoảng thời gian. Chị đã chuẩn bị một ngôi nhà cho em rồi, nhưng nó lại quá to để có thể ở một mình. Mặt khắc, chị không thể đơn phương bảo em ở một mình trong ngôi nhà đó và hy vọng em đồng ý, đúng chứ? Chị thực sự nghĩ em sẽ vui vẻ với chuyện đó sao?”
“...................................”
Có lẽ chị ấy thực sự nghĩ như vậy. Kazemiya Kuon hoàn toàn bối rối trước ý kiến của Kazemiya. Cô luôn có thể dự đoán chính xác và hiểu được hành động và lời nói của mẹ, nhưng đối với trường hợp này thì không.
“Chị hai, chị mà cũng có lúc ngốc nghếch thế sao? Tự nhiên em cảm thấy nhẹ nhõm quá.”
Trong khi Kazemiya Kuon có vẻ bối rối thì ngược lại, Kazemiya lại thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Kuon, em và chị giống nhau, nhưng giống nhau không có nghĩa chúng ta là một.”
“Em đang muốn nói gì vậy?”
“Chị đánh giá quá thấp Kazemiya rồi.”
Một ấn tượng tôi nhận ra trong lời nói và hàng động của Kazemiya Kuon.
Chị ấy yêu em gái của mình, nhưng cùng lúc đó, chị ấy lại đánh giá thấp sức mạnh của Kazemiya.
Trong con mắt của một người chị, cô em gái ấy luôn là một thiên thần dễ vỡ.
“Em không biết trong quá khư như thế nào, nhưng ít nhất ở hiện tại, Kazemiya không hề yếu đuối như những gì chị tưởng. Chị hãy thực sự nhìn vào Kazemiya của hiện tại đi.”
“Em đang nói gì vậy… chị đang nhìn. Chị đang nhìn mà, không phải sao?”
“Không, thực tế là không. Chị chỉ đang chạy trốn, khỏi Kazemiya… khỏi gia đình.”
Con người này, thực sự rất giống tôi.
Là một người trốn chạy khỏi gia đình, cố gắng né tránh mọi thứ.
“Này, chị hai. Chúng ta đã chạy trốn đủ rồi. Giờ thì em đã ổn rồi. Nên là… hãy bắt đầu một hành trình mới, một gia đình mới.”
“Nhưng… sự hiện diện của chị có thể làm tổn thương em một lần nữa, Kohaku em à….”
“Em chắc chắn vẫn sẽ còn sự tổn thương. Vẫn sẽ có đau đớn và vất vả. Nhưng chị biết đấy, lúc đó, em có thể tiếp tục bỏ chạy và thư giãn. Bây giờ… em đã có bạn trai có thể luôn đồng hành cùng em rồi.”
Chúng tôi nắm tay nhau ở dưới bàn. Hơi ấm của những ngón tay đan vào nhau khắc sâu trong tâm trí tôi.
“Bỏ trốn, nghỉ ngơi, rồi lại bắt đầu bước tiếp… Có lẽ cuộc sống vận hành như thế. Nhưng em cũng không chắc do em còn là trẻ con.”
“Trẻ con sao?... Thực ra, chị rất bất ngờ khi em đã trưởng thành từ khi nào mà chị không nhận ra ấy.”
“Thật hả chị?”
“Ừa. Bé Kohaku thực sự đã trưởng thành…hơn chị rất rất nhiều rồi.”
Đó có lẽ là một lời thừa nhận đầu hàng của Kazemiya Kuon, hoặc cũng có thể, đó là khoảnh khắc mà cuối cùng, Kazemiya Kohaku đã dành chiến thắng trước chị hai của mình.
Đoạn này mình thấy hay này. Mặc dù là chị Kuon rất ghét mẹ của mình, nhưng chị ấy lại phạm phải sai lầm đúng như người mẹ đã mắc, đó là không chịu nhìn thẳng vào con người nữ chính mà liên tục gán nhãn, chụp mũ và quy kết Kết luận cuối cùng, đúng là mẹ nào con nấy=))