Tôi, Narumi Kouta, chắc chắn không phải là một con người thuộc về buổi sáng.
Vào những ngày tôi thức khua để chơi game cùng thằng bạn thuở nhỏ, Inumaki Natsuki, một điều gần như hiển nhiên là chúng tôi luôn mất điểm chuyên cần. Mặc dù đã không còn chơi game thâu đêm, tôi cũng hiếm khi vào bàn ăn sáng đúng giờ, tạo nên một thói quen là luôn vội vàng nhét bữa sáng vào mồm.
“...Chào buổi sáng.”
Tuy nhiên, ngày hôm nay, hay đúng hơn là bắt đầu từ kì nghỉ hè này, tôi đã thay đổi.
Hôm nay, tôi cố gắng ngồi vào bàn ăn sáng cùng với gia đình trước khi đến giờ phải đi học (Nhưng tôi vẫn là người muộn nhất).
“Chào buổi sáng, anh hai.”
Người niềm nở chào tôi đó là Tsujikawa Kotomi.
Em ấy là con gái của cha dượng, người đã tái hôn với mẹ ruột tôi, nhỏ hơn tôi một tuổi. Em ấy đã trở thành em kế tôi kể từ mùa hè này. Quan hệ gia đình của chúng tôi đã sâu sắc hơn kể từ trận chiến giữa hai anh em hồi học kì một, và giờ… Tôi nghĩ là chúng tôi trong giống anh em hơn trước nhiều rồi.
“..........”
“Có chuyện gì thế?
Kotomi nói lại khi đang ăn lát bánh mì nướng, nhưng tôi không thể ngưng nhìn chằm chằm.
“À không, Nhưng mà cho anh hỏi, cái đó là lát bánh mì thứ mấy vậy?”
“Cái thứ năm.”
“Cái thứ năm à…”
Não tôi bị treo trong vài giây; tôi nghĩ rằng chắc chỉ mới là miếng thứ 3 thôi. Thì tại vì, năm lát bánh mì, không phải là nguyên một ổ luôn rồi sao?
“Học kì hai bắt đầu rồi, nên em phải ăn ít lại.”
“À, thì ra là 「ít lại」rồi cơ à…”
Em ấy thực sự ăn rất nhiều. Tôi không nhận ra điều đó trong suốt học kì một, nhưng có lẽ vì Kotomi giữ kẽ. Tôi rất bất ngờ khi phát hiện ra em ấy là một người có tâm hồn ăn uống.
“Chào buổi sáng con, Kouta”
“Buổi sáng, Kouta.”
“Chào buổi sáng ba, mẹ.”
Tôi chào lại ba mẹ đã ngồi vào bàn trong khi nhìn thử xem bữa sáng Kotomi đã chuẩn bị ngày hôm nay có gì. Hôm nay tôi sẽ ăn bánh mì nướng, salad, và cả sữa chua chuối dâu tây.
“Mẹ nghĩ con sẽ trở về làm một sâu ngủ ngày từ khi học kì hai bắt đầu chứ, nhưng mà con thay đổi rồi. Mẹ cảm thấy xúc động quá.”
“À thì… con sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi nhai bánh mì nướng và lơ đãng xem chương trình bản tin buổi sáng. Sau đó, chương trình dự báo thời tiết bắt đầu, dự báo rằng hôm nay sẽ là một ngày nắng.
“Con sẽ cố gắng ấy hả?... Nghe lạ thật, với một người mất điểm chuyên cầN một cách hoàn hảo trong mọi năm như con.”
“Haha, anh nghĩ anh có thể hiểu được phần nào.”
“Tại sao thế, anh Akihiro?”
“Con trai thường thích thể hiện trước người mình thích mà.”
“.......”
Tôi dùng miếng bánh mì đang còn trong miệng để làm cái cớ cho sự im lặng của mình. tôi kiềm lại trước lời nói chính xác của bố, và phản ứng của mẹ kiểu “Em hiểu ý anh đang muốn nói gì.”
“Ừ đúng rồi. Kouta ấy, có một người bạn gái xinh đẹp, dễ thương và vô cùng đáng yêu mà, con cũng muốn thể hiện bản thân mà, đúng không nhỉ?”
“..........”
Đúng rồi. Tôi không thể phụ nhận điều đó. Tôi muốn ngày càng cải thiện bản thân để trở thành một người xứng đáng với cô ấy, Kazemiya Kohaku. Miệng tôi vẫn đang còn miếng bánh mì nhai dở nên không thể nói gì được.
“Tiện thể thì, giờ là vào học kì hai rồi, chắc là sắp có hội thao chứ, đúng không?”
Khi tôi đang nhai bánh mì chập rãi, Kotomi đã đỡ lời cho tôi.
“Bà và mẹ có đến không?’
“Đến chứ, hôm đó ba được nghỉ phép.”
“Khoảng thời gian đó mẹ cũng khá rảnh nên không sao. Hôm đó mẹ sẽ làm những phần cơm hộp thật đặc biệt.”
“Quờ, con sẽ rất mong chờ đấy, đúng không anh hai?”
“Ừm, đúng rồi.”
Nhờ có Kotomi, câu chuyện đã chuyển sang chủ đề khác. Mẹ thực sự rất thích tám chuyện về Kohaku-bạn gái tôi, nên việc chuyển chủ đề này là một sự giải vây.
“Cảm ơn em. Em đã cứu anh một bàn đấy.”
“Không có gì đâu.”
Tôi thể hiện sự biết ơn đối với Kotomi, cố gắng nói nhỏ hết mức để ba mẹ không nghe được. Nếu là tôi của học kỳ một thì thực sự tôi không thể tưởng tượng ra được những cuộc trò chuyện như thế này với em ấy.
“Em đã học được nhiều thứ từ anh.”
“Học?”
“Đặc biệt là câu chuyện du lịch của anh, giống như kiểu em đang được đọc và học hỏi từ một cuốn sách tham khảo dày cộp… À, không có gì đâu.”
Tôi biết rằng Kotomi đang làm gì đó với bạn con bé dạo gần đây, nhưng tôi không biết cụ thể nó là gì. Ngay cả khi tôi cố gắng hỏi Kohaku, người có vẻ biết được vài thứ, nhưng cô ấy cũng không hé nửa lời. Tự nhiên tôi có cảm giác mình không biết chuyện gì thì sẽ tốt hơn ấy…?
“Nhắc đến hội thao, tự nhiên anh nhớ đến vài chuyện.”
“Bố đã tham gia môn gì vậy?”
Tôi chỉ mới bắt đầu gọi bố dượng mới của tôi là 「bố」. Mặc dù vẫn còn chút khó khăn, nhưng những cuộc trò chuyện với ông lại có một cảm giác kỳ lạ. Nhưng bố chỉ cười và không đề cập gì về chuyện ấy.
“Bố rất dở các môn thể thao, nên bố đã tham gia trò truy tìm kho báu. Con biết mà, Mặc dù mình chậm mình vẫn có cơ hội để giành chiến thắng trong trò này.”:
“Dạ đúng rồi. Mặc dù có một đôi chân khỏe nhưng không thể thắng được trò này khi không tìm được những món đồ được chỉ định… À, nhớ lại thì, hội thao trường mình năm nay cũng có trò đấy đấy.”
“ Trò đó vui, và bố nghĩ mọi người nên chơi trò đó… Mà hình như, Kouta, con giỏi thể thao mà, đúng không?”
“Thật hả, anh hai?”
“Hừm? À thì… không hẳn là con tệ. Con nghĩ mình có khả năng thể thao cũng được, và đến bây giờ, con vẫn thường xuyên ra ngoài tập thể dục vào những ngày nghỉ. Con cũng đã thử chơi rất nhiều trò từ hồi học sơ trung nữa.”
Có một khoảng thời gian hồi học sơ trung, khi mà tôi đang nổi loạn, có những lúc tôi đã cố tìm cách trút giận lên ông bố tồi tệ của mình. Nhớ lại những ngày tháng ấy, tôi thấy so với bây giờ, mình có cuộc sống cao trung khá yên bình.
“Mọi người đã quyết định mình sẽ tham gia sự kiện nào chưa?”
“Cũng chưa anh… như hồi năm ngoái thì hai mẹ con quyết định ngay sau khi học kì hai bắt đầu.”
“Dạ con thì không có sở thích đặc biệt nào, nên cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên vậy.”
“Con cũng giống với Kotomi. Con không có hào hứng đặc biệt nào với hội thao cả.”
“Thiệt hả? Em nghĩ anh sẽ tham gia chạy tiếp sức hỗn hợp với chị Kazemiya chứ.”
“Sao em lại nghĩ thế?”
“Thì tại nó là một trong số ít những sự kiện mà nam nữ có thể tham gia cùng nhau.”
Em ấy nói thế thì công nhận là đúng thật… À thì, nó không phải là một ý tưởng tồi, nhỉ?
“Haha. vậy thì, Kouta sẽ chọn chạy tiếp sức ha?”
“Chắc đúng đó. Có thể anh ấy sẽ chung đội với chị Kazemiya.”
“Mọi người đừng tự quyết định như thế chứ… còn phụ thuộc vào cảm xúc của Kohaku nữa.”
Gia đình tôi rất quý Kohaku. Trước khi mọi thứ đi quá xa, tôi đã chuyển chủ đề.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Tôi bắt đầu dọn dẹp bát đĩa của mình. Bây giờ thì vẫn còn khá sớm nhưng… à thì thỉnh thoảng đi sớm tí cũng được.
“Thôi…con đi đây.”
Sau tất cả, hôm nay là ngày đầu tiên của học kì hai.
