“Ầy, tớ đói quá.”
Trong khi bộ phim mới mở trên nền tảng streaming đang được bấm dừng lại, thời gian ăn tối cũng đã tới. Vì thế, giờ chúng tôi đang ở nhà hàng gia đình cùng với Kohaku, nhà hàng này nằm ngay bên cạnh nhà của chị Kuon.
“Tắm nhanh trước khi đến đây đúng là một quyết định đúng đắn. Mà được cái chúng ta đến đúng lúc nhà hàng chưa kịp đông người, nên cũng chẳng cần phải đứng chờ, hay thật.”
Ngay sau khi chúng tôi vào trong và thao tác trên thiết bị gọi món, nhà hàng dần đông khách hơn. Đến khi chúng tôi gọi món xong, nhà hàng đã được lấp đầy. Có vẻ như chúng tôi đã gặp may mắn.
“Ừa đúng đó. Nhưng mà sao cậu lại mặc áo thun của tớ vậy.”
“Do tự nhiên tớ muốn mặc đồ rộng rãi.”
Kohaku đang không mặc đồng phục ở trường, mà lại mặc chiếc áo thun tôi để lại từ chuyến du lịch hồi hè.
Vì nó là áo nam, nên rõ ràng nó không vừa với cô. Nhưng chắc nữ mặc áo nam không có vấn đề gì đâu nhỉ, chỉ bị cái kích thước không vừa lắm.
“Tớ định thay bằng bộ đồ đó mà.”
Kết quả là bây giờ tôi vẫn đang mặc nguyên bộ đồng phục như lúc trước khi tắm, thay vì mặc đồ của mình.
“Hay cậu để sẵn vài bộ đồ ở nhà tớ đi.”
“...Tớ cũng đang nghĩ thế. Nhân dịp này mua quần áo mới luôn.”
“A, vậy thì cho tớ đi mua chung với cậu với.”
“Được thôi, nhưng mà sao thế?”
“Tớ sẽ giúp cậu chọn. Vì kiểu gì tớ cũng mặc chúng mà.”
“Cậu tính từ trước cả rồi phải không?”
“Cậu không thích sao?”
“...Vì không phải không thích nên mới rắc rối này.”
Sự thật thì, mặc dù bộ quần áo kia không thực sự hợp với cô lắm, tôi vẫn cảm thấy xao xuyến mạnh khi người yêu đang mặc đồ của mình.
“Nếu cậu muốn cho công bằng, để tớ cho cậu vài bộ đồ của tớ nhé.”
“Kích thước không vừa đâu.”
“Tớ biết mà. Cậu lớn hơn tớ nhiều lắm luôn.”
…Đừng nói với niềm vui như thế chứ. Tớ lại muốn ôm cậu nữa mất bây giờ.
Trong khi đang vật lộn với những suy nghĩ ngọt ngào trong đầu, món ăn chúng tôi gọi ban nãy đã được mang tới.
Kohaku ăn một set thịt bò hamburg, còn tôi là một đĩa cabonara phô mai.
“Cậu vẫn ăn nhiều như mọi khi…”
“A-à thì… không thể khác được. T-tại tớ đói quá mà. Mà cũng do lỗi của cậu đấy… Hôm nay tớ mệt quá chừng là do cậu.”
“Đâu phải có mỗi hôm nay, hôm nào cậu cũng muốn mà, Kohaku.”
“....”
“........”
“...Tớ ngại đến mức phát khóc rồi này.”
“...Vậy chúng ta đừng nói chuyện này nữa nhé?”
Chúng tôi đang nói cái gì trong nhà hàng thế này? Có cảm giác tôi bị lây cái tính tự hủy của Kohaku mất rồi.
“Nhận tiện thì, cậu tham gia môn tiếp sức hả Kouta?”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì hội thao ấy.”
“À hiểu rồi… Khoan đã, lẽ nào Kotomi…”
“Ừa, em ấy nhắn tin cho tớ. Chúng tớ đã nói về hội thao, và em ấy muốn cả hai chúng ta tham gia môn chạy tiếp sức.”
Tôi biết Kohaku và Kotomi đã trao đổi thông tin liên lạc, mà hình như họ còn nói chuyện với nhau rất thường xuyên. Chủ đề trên bàn ăn sáng đã được truyền đạt đến Kohaku bằng cách này thì phải.
“Tớ không thực sự hứng thú với hội thao, nhưng… nếu Kohaku muốn tớ tham gia thì oke thôi, chúng ta sẽ tham gia cùng nhau.”
“Không không, Kotomi bảo thế thì tớ không thể từ chối được. Em ấy còn bảo tớ cậu tham gia hay không còn phụ thuộc vào cảm xúc của tớ nữa. Nhưng mà thôi, tớ thích chơi cùng trò với bạn trai của mình.”
“Cảm ơn cậu, khi nào tớ đãi cậu bánh kem nhé.”
“Đừng có mà mua chuộc tớ kiểu đó.”
“Vậy Parfait thì sao.”
“Được thôi.”
Một set Hamburg và một parfait… Chắc Kohaku đang đói lắm.
Hồi cô có nói cô đã tăng cân một chút. Nhưng thành thật thì, cô ấy ăn nhiều nhưng nhìn vẫn ốm lắm. Tăng cân một chút có khi lại tốt hơn cho sức khỏe ấy. Mấy lần khi tôi bế cô ấy lên, cảm giác chẳng thấy nặng tí nào cả.
“A, tham gia trò săn kho báu cũng vui lắm đấy. Nó cũng là sự kiện nam nữ gộp chung mà.”
“Không đừng mà, tớ muốn chơi chạy tiếp sức.”
“Vậy thì chạy tiếp sức cũng được. Nhưng sao thế.”
“À thì, cậu thấy đấy, trường chúng ta… có một truyền thuyết về hội thao mà.”
“À, tớ có nghe rồi. Năm ngoái Natsuki có kể.”
À thì nó nói rằng, cặp đôi nào tham gia chạy tiếp sức chắc chắn sẽ tiến tới hôn nhân trong tương lai. Ngược lại, cặp đôi nào tham gia truy tìm kho báu chắc chắn sẽ chia tay.
“...Này Kouta, theo tớ thấy thì chuyện này không đáng tin lắm.”
Nhưng có vẻ Kohaku khá bận tâm về chuyện này.
“Theo tớ biết thì… có một cặp đôi đã từng tham gia chạy tiếp sức và một cặp đôi tham gia săn tìm kho báu, và giờ thì…cả hai đều đã có người mới.”
“Càng ngày càng thấy nó mê tín hơn rồi.”
Nghe thực sự chẳng đáng tin xíu nào.
“Hay là chúng ta cứ im lặng mà tham gia khác trò?”
“....Không được, tớ muốn tụi mình chơi cùng nhau.”
Cậu bướng bỉnh quá đấy, nhưng mà vậy cũng dễ thương quá trời.
“Vậy được thôi, chúng ta sẽ tham gia chạy tiếp sức.”
“Hừmmm… Nhưng có lẽ sẽ còn nhiều trò khác lắm.”
“Không sao đâu. Trường mình tập trung vào lễ hội văn hóa hơn là hội thao mà, và thực sự thì lần này mọi người không nhiệt huyết đến thế. Lớp chúng ta cũng không có ai trong câu lạc bộ điền kinh hay thể thao, nên tớ nghĩ chỉ cần xung phong thôi là được chọn liền.”
“.............”
“...Có chuyện gì thế?”
“Tớ nghĩ cậu suy nghĩ nghiêm túc chuyện này quá nhỉ?”
“Vì nó liên quan đến tương lai của tụi mình mà. Tớ phải suy nghĩ nghiêm túc chứ.”
“Mặc dù cậu thấy chuyện này là mê tín?”
“Tớ chỉ tin nó vì nó thuận tiện để được chơi cùng cậu thôi.”
“Vậy nếu cái truyền thuyết bất tiện thì sao?”
“Thì tớ không tin nữa.”
“Haha. Gì mà tiện lợi quá vậy?”
Thật sự, tôi nghĩ mấy cái truyền thuyết kiểu này quá thuận tiện đi thôi.
“Tự dưng giơ tay xung phong rồi bảo “Tôi sẽ tham gia chạy tiếp sức” các kiểu nghe có hơi tự tin quá không nhỉ.”
“Tớ cũng nghĩ thế, nhưng mà được chạy với cậu thì bấy nhiêu đó cũng chẳng sao.”
“Kouta, cậu từng chơi rất nhiều môn thể thao đúng không? Cậu có giỏi chạy không?”
“Tớ không thể so sánh với mấy người câu lạc bộ điền kinh và thể thao được nhưng cũng không đến nỗi nào. Còn cậu thì sao, Kohaku?”
“Không thể nói là tệ được. Hồi trước tớ có thói quen tập thể dục nhẹ nhàng buổi sáng, dạo gần đây, nếu có dịp thì tớ thường chạy với chị vào lúc bình minh.”
Kohaku nói với giọng điệu vui vẻ, trên khuôn mặt không hề vương vấn chút buồn bã nào. Rõ ràng là mối quan hệ với gia đình của cô đang chuyển biến tích cực.
…Chạy thể dục với chị Kuon à? Mới khoảng thời gian gần đây, mình không thể tưởng tượng được cảnh đó luôn.
“Mà nếu có cơ hội, hay cậu cũng chạy luôn đi Kouta? Chị tớ không chịu để cho tớ chạy một mình nếu chị không rảnh. Chị bảo như thế thật nguy hiểm. Nhưng nếu có cậu thì chắc chị ấy sẽ cho phép thôi.”
“Cậu biết mà tớ không phải con người thuộc về buổi sáng. Cố gắng lấy đủ điểm chuyên cần với tớ là khó lắm rồi.”
“À nhỉ Kouta, cậu không thức dậy sớm. Tớ chắc chắn luôn là người thức dậy sớm hơn. Nhờ đó, tớ mới có thể thấy khuôn mặt ngái ngủ cực kì dễ thương của cậu.”
“Đâu phải lúc nào cũng thế. Cũng có mấy lần tớ thức dậy sớm hơn mà. Những lần như thế, tớ lúc nào cũng ngắm cậu ngủ.”
“Hả, Kouta cậu đã làm gì… ưm ưm…”
Trước khi cô ấy có thể phát ra điều gì kì lạ, tôi đã đút vào miệng cô ấy một miệng đầy Cabonara bằng chiếc nĩa của mình.
“Narumi Kouta, cậu đang nhắm vào điểm chuyên cần hoàn hảo đấy. Đừng có mà ngủ quên vào ngày lựa chọn thành viên tham gia thi đấu, có biết chưa.”
“Mấy đứa trên lớp nó sẽ không chọn vào cái giờ mà chỉ cần ngủ quên là mất quyền tham gia đâu.”
Tuy nhiên, đôi khi thực tế lại khắc nghiệt hơn nhiều.
*************
Thành viên tham gia hội thao lớp 2-D
__Chạy tiếp sức phối hợp nam nữ:
Sawada Takeru
Yagi Taiichi
Shimizu Rin
Kazemiya Kohaku
............................
__Săn tìm kho báu:
Inumaki Natsuki
Narumi Kouta
Meotome Meiko
Tsumura Akihiro
