“Không ổn chút nào…”
Tại chỗ ngồi quen thuộc ở nhà hàng gia đình.
Kazemiya ngồi đối diện, uống món trà quen thuộc nhìn tôi với ánh mắt hờn giận.
“Chuyện gì thế.”
“Tớ có nói gì đâu.”
“Vậy thì, ít nhất đừng lườm cháy mặt tớ như thế chứ.”
“Không.”
Kể từ khi Kotomi về nhà, mấy ngày hôm nay Kazemiya cứ như thế nào. Tôi có cảm giác như giữa họ đã có chuyện gì đó, nhưng mỗi lần tôi gặng hỏi, cô ấy đều đỏ mặt và từ chối trả lời. Không phải chúng tôi giận nhau hay gì, vì vậy nên tôi rất lo lắng.
“Thế, cậu có muốn gọi gì không?”
“Hmmmm…”
“À nói luôn, tớ gọi món parfait dâu tây.”
“...Vậy thì, tớ cũng thế luôn.”
“Ừm.”
Chúng tôi đã dùng quen hệ thống gọi món từ xa ở nhà hàng này, vậy nên không mất nhiều thời gian để order 2 ly parfait dâu tây.
“....”
“Cậu thấy bồn chồn hả?”
“À, ừ, thì… Mà sao, cậu nhìn bình tĩnh vậy, Narumi?”
“Tớ có làm gì đặc biệt đâu. Tớ chỉ ngồi đây để hỗ trợ những gì cậu cần thôi.”
“Thì là đặc biệt rồi đó.”
“Giúp cậu không có gì đặc biệt hay kỳ lạ cả. Với tớ thì nó bình thường.”
“...vậy sao?”
“Ừ đúng rồi. Bạn trai hỗ trợ bạn gái mình là bình thường mà, không phải sao?”
Chuyện này đã dần trở thành một phần hằng ngày trong cuộc sống của tôi
“Tớ sẽ luôn hỗ trợ, bên cạnh cậu dù cậu có thế nào nữa. Nếu cậu muốn khóc, tớ sẽ ôm chặt cậu. Nếu cậu bị thương, tớ sẽ băng bó cho cậu.”
“...aizzz.”
Khi tôi nói ra suy nghĩ thật lòng, Kazemiya trườn dài ra bàn.
“Tớ sẽ trở nên vô dụng mất…..chắc chắn đó là lỗi của cậu, Narumi.”
“Tại sao?”
Kazemiya trả lời tôi bằng một khuôn mặt ửng đỏ trông vô cùng đang yêu.
“...Với một người bạn trai như cậu, tớ chắc chắn sẽ dựa dẫm vào cậu.”
“Nghe hay quá đấy chứ. Kazemiya không biết cách dựa vào người khác gì cả, tớ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu cậu cứ dựa dẫm vào tớ đến mức trở nên vô dụng.”
“...Nếu tớ trở nên vô dụng, chịu trách nhiệm đi.”
“Tớ đồng ý.”
“Tớ sẽ không đi làm. Sau cùng thì sẽ trở thành một đứa con gái vô dụng đấy.”
“Không sao, tớ sẽ là người đi làm.”
“Tớ sẽ không chịu làm việc nhà.”
“Vậy thì để tớ tập làm từ giờ luôn.”
“Không không…tớ đùa đấy. Xin lỗi, tớ chỉ đang nói đùa thôi. Tớ sẽ kiếm việc, làm việc nhà. Cậu tính chiều hư tớ đến mức nào thế?”
“Đến khi nào Kazemiya hoàn toàn vô dụng và phụ thuộc hoàn toàn vào tớ.”
“Cảm giác như nó sẽ trở thành sự thật ấy…”
“Thì tớ có nói đùa đâu.”
Kazemiya trông rất rối, nhưng tôi hơi có cảm giác khó chịu khi cô ấy không chịu hiểu.
Rằng cô ấy đã cứu rỗi trái tim tôi. Rằng cô đã thay đổi cuộc đời tôi nhiều như thế nào, cô ấy đã giúp tôi ra sao.
“...Giờ tớ sẽ lao ngay vào lòng cậu.”
“Vậy thì tớ sẽ ôm cậu thôi.”
“Tớ sẽ không để cậu đi đâu cả.”
“Vậy thì tớ sẽ không đi.”
“Vậy hôn có được không?”
“Tớ sẽ cưỡng hôn cậu trước, tớ sẽ là người chủ động.”
“.........”
“...Ngay cả khi cậu nói “chờ đã” tớ sẽ không dừng lại.”
“...Đó là điều bất khả thi. Tôi không thể thắng. Tôi cảm giác mình bị bạn trai đánh bại. Cậu ấy mạnh quá rồi.”
“Nghĩ lại thì, đây còn không phải là trận chiến thắng thua nữa.”
“Nhưng đó là lỗi của cậu Narumi. Nếu cứ thế nào…tớ sẽ quá hạnh phúc mất. “
“Điều đó không phải tốt quá sao?”
“...thiệt hả trời!”
“Sẽ tốt hơn nếu cậu thể hiện ra ngoài sự hạnh phúc của mình đấy, Kazemiya.”
Món parfait dâu chúng tôi gọi từ trước đã được đưa đến bàn.
Tráng miệng sau bữa ăn, chúng tôi sẽ phải đương đầu với thử thách khó khăn nhất.
“Vậy thì, ăn xong chúng ta xuất phát thôi.”
“À…ừm.”
Tôi cắn một miếng Parfait trong khi cảm nhận được ánh mắt tiếc nuối của Kazemiya.
Khi quả dâu đã nằm gọn trong miệng tôi, Kazemiya có vẻ đã cảm nhận được thời điểm thích hợp để nói điều gì đó.
“Này Narumi. Tớ thắc mắc…nếu chúng ta hôn nhau sau khi ăn parfait… thì sẽ có vị dâu không nhỉ?”
“Cậu tò mò hả?”
“...Còn cậu thì sao, Narumi?”
“Tò mò lắm, nên tí nữa tớ muốn khám phá câu trả lời với Kazemiya luôn.”
“...Sao cậu có thể nói mấy thứ ngại ngùng đó một cách thản nhiên vậy?”
“Vậy thì tớ có nên không nói những thứ ấy nữa không?”
“..............không.”
Có vẻ như nãy giờ là sự phản công bất ngờ của Kazemiya.
Không may thay, khuôn mặt của cô, mặc dù đã ăn kem lạnh trong phần parfait nhưng có vẻ không hạ nhiệt một tí nào.
*************
—-Xin lỗi Narumi. Tớ…tớ lại bỏ trốn rồi.
Ngày hôm đó, tôi đã trốn thoát khỏi nhà.
Và giờ, tôi đang bước đi lại trên con đường ngày hôm ấy.
—--M-mẹ… thực sự muốn như vậy sao?
—--Chỉ cần không làm phiền đến Kuon thì sao cũng được.
—--...Tôi đi đây.
—--Nếu con có thể đi thì cứ đi. …Mà dù sao, chẳng mấy chốc con cũng sẽ phải quay về khóc lóc mà cầu xin thôi.
—--....
Nhớ lại ngày hôm ấy, đó chỉ là tôi, một con nhóc ích kỉ, đang tìm kiếm sự chú ý mà thôi.
Chỉ nhớ lại thôi cũng làm tôi trực trào nước mắt, là sự xấu hổ và còn là sự nông cạn. Thành thật thì, tôi muốn chạy vút đi ngay lúc này.
Nhưng vẫn có một người luôn chấp nhận tất cả mọi thứ về tôi, ngay cả phần mà chính tôi còn không chấp nhận.
Đó là lý do tôi lấy hết dũng khí để tiếp tục bước tiếp.
Tôi chọn quay lại ngôi nhà này, nơi mà tôi đã bỏ trốn vô số lần.
“......Cảm ơn cậu.”
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cảnh của nhà, tôi mong có ai đó nắm lấy tay tôi.
Và trong khoảnh khắc đó, Narumi giữ tay tôi lại.
“...Kazemiya, cậu có chắc không?”
“...Ừ. Từ đoạn này, tớ sẽ đi một mình.”
“...ừ tớ hiểu rồi. Nếu có vấn đề gì thì hãy gọi tớ. Tớ sẽ chạy vào.”
“Gì vậy trời?”
“Kiểu nếu như cậu muốn khóc trong vòng tay bạn trai chẳng hạn.”
“Cậu là đồ đại ngốc.”
Giờ tôi muốn khóc trong vòng tay ấy ngay và luôn.
“...Vậy thì, tớ đi đây.”
“Cẩn thận nhé.”
Tôi lấy một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tôi mở khóa, đẩy cửa bước vào.
“...Con về rồi.”
Tôi đã quay về lại ngôi nhà tôi từng bỏ trốn.
“..................”
Bước đi một mình trong hành lang tối đen không một ánh đèn, lồng ngực đập liên hồi theo từng bước chân tôi tiến về phía trước.
Phòng khách, sau khi tôi đi qua hành lang, cũng không có một tia sáng nào. Rèm cửa được đóng chặt, và sàn nhà thì ngổn ngang đồ đạc. Có lẽ nơi này vừa phải hứng chịu một cơn thịnh nộ khủng khiếp.
“....Tại sao? Làm thế nào? Kuon…Kuon…Mình…Mình…không thể như thế được. Mình….là người đặc biệt. Đó không phải lỗi của mình. Mình đặc biệt mà. Đó không phải mình. Mình không phải là người xấu. Mình không phải…Tại sao… Tại sao con không chịu hiểu… Mình…”
—-Vì sự cố ấy… Có lẽ mẹ vẫn tự nhốt mình trong nhà và tự vấn.
Những lời nói của chị hai mà Narumi kể cho tôi chợt lóe lên trong đầu.
Chắc hẳn, mẹ đang lẩm bẩm một mình trong căn phòng khách tối om.
“Đúng rồi… Tôi không có lỗi. Tôi không…Kohaku…Đúng rồi…Nó là đứa có lỗi. Con nhỏ đó…Con nhỏ đó cần phải chịu trách nhiệm… Nếu lời nói không thể lay chuyển con… Kohaku. Nếu mình có thể thuyết phục Kohaku… Nó nên nghe những gì mình nói… nếu nó bỏ qua cho mình… đúng ròi… Nếu giờ Kohaku ở đây…!”
—-Sau khi trốn khỏi hiện thực một thời gian, bà ta chắc chắn sẽ bám lấy Kohaku. Ừ, chắc chắn là chỉ vài ngày nữa thôi, bà ta sẽ tìm tới Kohaku.
Dự đoán của chị đã gần như trở thành hiện thực. Nếu tôi không trở về, thì chắc chắn mẹ sẽ tìm đến tôi.
Mẹ, người đang từ từ đứng lên, ánh mắt mẹ chạm phải tôi qua mái tóc rối bời.
Và với biểu cảm méo mó trên khuôn mặt, mẹ cố nặn ra một nụ cười giả tạo dối trá.
“Ah… Kohaku. Kohaku. Con về rồi à…”
“...Vâng, con về rồi, thưa mẹ.”
“Haha! Nhìn con kìa! Con đã về rồi! để bám lấy mẹ! Thấy chưa mẹ đúng rồi!”
Mẹ còn không thèm nói một lời “Mừng con đã về” với tôi.
Những từ như thế là chuyện thường ngày ở nhà Narumi. Không có nó thì sẽ rất buồn. Nhưng nực cười thay, đây mới là nhà của tôi.
“Này…Kohaku. Thuyết phục Kuon bỏ qua cho mẹ đi, làm ơn.”
『Con bé sẽ nghe theo những gì con nói.』
“Con bé sẽ nghe theo những gì con nói.”
『Từ trước đến giờ, mẹ đã khắc nghiệt với con quá rồi.』
“Từ trước đến giờ, mẹ đã khắc nghiệt với con quá rồi.”
『Nhưng không còn lựa chọn nào khác, đó là vì tương lai của chị con.』
“Nhưng không còn lựa chọn nào khác, đó là vì tương lai của chị con.
『Từ giờ con muốn gì, mẹ cũng chiều.』
“Từ giờ con muốn gì, mẹ cũng chiều.”
Ah. Tất cả mọi thứ đều là những lời chị tôi đã nói.
Chị đã nhìn thấu mọi hành động và lời nói của mẹ.
Chị của tôi… thực sự đã… từ bỏ mẹ… từ bỏ cái ý tưởng về 「gia đình」.
“......con có rất nhiều mong muốn.”
Không xong rồi… nó đang trào ra.
“Con muốn ra ngoài cùng với gia đình. Con muốn có một chuyến đi chơi với gia đình. Con muốn mẹ đến tham dự các hoạt động ngoại khóa ở trường. Con muốn mẹ tham gia hội thao. Con muốn cùng mẹ đua chạy ba chân. Con muốn cùng mẹ nói về tương lai của con. Con muốn mẹ không bao giờ lãng quên con. Con muốn mẹ không bao giờ bỏ rơi con.”
Mọi thứ đang tràn ra, không dừng lại được.
“Con…muốn mẹ…nhìn thấy con.”
Những tiếng nức nở bắt đầu xuất hiện, nước mắt rơi xuống một cách ngượng ngùng.
“...Con xin lỗi… con biết… đó chỉ là sự ích kỉ cả con…”
Tôi biết.
“...Mẹ đã một mình nuôi lớn cả con và chị hai. Tụi con không biết chuyện gì đã xảy ra với bố hay…bố trông như thế nào… nhưng… một mình nuôi nấng cả hai đứa trẻ, con biết nó rất khó khăn… Con hiểu mọi thứ, nhưng cũng không hiểu gì cả… Con đã là học sinh cấp 3 rồi…Con phải chịu đựng những thứ như thế này… con biết điều đó…”
Tôi chắc chắn hiểu.
“Con là người đã hâm mộ chị hai và bảo rằng muốn trở nên giống chị ấy… Chính con là người tự nguyện bắt đầu… Và mẹ, mẹ đã nghe theo những suy nghĩ ích kỉ của con. Mẹ cho con học những lớp học giống với chị… Mẹ cũng đã đặt hi vọng lên con nữa… Đó là vì con không thể đáp lại những kì vọng ấy… Đó là lỗi của con… Con đã từ bỏ giữa chừng và lại cảm thấy tự ti với tài năng của chị… Con chỉ đang tự hủy mà thôi.”
Tôi biết. Tôi đã giả vờ không nhận ra. Chính tôi là người bắt đầu mọi thứ.
“Ngay cả như thế, sâu thẳm trong trái tim con, con đã đổ lỗi mọi thứ lên mẹ… Con nghĩ mọi thứ là do lỗi của mẹ. Con xin lỗi. Con rất xin lỗi mẹ. Mặc dù mẹ đã rất vất vả nhưng con chỉ nghĩ đến bản thân… Con không hiểu gì cho mẹ cả…”
“Thôi được rồi, Kohaku. Mẹ sẽ bỏ qua cho con. Vì mẹ là mẹ của con nên mẹ sẽ bỏ qua mọi thứ. Mẹ sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Vậy nên, Kuon…”
“...Đó là lý do vì sao con sẽ rời khỏi ngôi nhà này.”
Trong phòng chỉ còn lại sự im lặng. Mẹ mở to miệng, mắt trợn tròn, nhìn tôi không tin vào tai mình.
“...Hả, con đang nói gì cơ?”
…Ah, cuối cùng thì. Tôi cũng có cảm giác mẹ đang thực sự nhìn tôi .”
“...Chị hai có bảo đã chuẩn bị một căn nhà cho con. Con quyết định sẽ sống ở đó. Vậy nên… Mẹ, chúng ta sẽ chia tay từ đây.”
“Tại sao? Tại sao? Tại sao con lại rời đi? Tại sao…con lại…”
“...Con đã luôn đổ lỗi cho mẹ. Con đổ lỗi cho mẹ vì tổn thương của con, vì sự cô đơn của con, vì tất cả những sự không hài lòng của con… Tất cả mọi thứ, con đã đổ lỗi cho mẹ. Vậy nên con không muốn làm việc đó nữa. Con không muốn đổ lỗi cho mẹ một lần nào nữa, đó là lý do con rời khỏi ngôi nhà này.”
“...............”
“Con vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch, trước mắt thì, chị sẽ chu cấp chỗ ở và chi phí sinh hoạt… Con vẫn không hoàn toàn độc lập, nên con không thể lên mặt hay gì được… Nhưng… từng chút một, con muốn bắt đầu lại từ đầu.
“...Con sẽ thất bại thôi. Con sẽ phải chịu đựng khổ đau. Đó là điều không thể tránh khỏi.”
“Không sao. Điều đó ổn. Từ bây giờ, con muốn tự chịu trách nhiệm cho thất bại, sai lầm, tổn thương của mình… Thay vì đổ lỗi cho mẹ rồi bỏ trốn, con muốn nếu có tổn thương thì người chịu sẽ là con.”
“Nhưng chuyện đó rõ ràng là bất khả thi. Con sẽ không thể nào chịu nổi đâu.”
“Có thể mẹ nói đúng. Nhưng không sao. Nếu chuyện đó xảy ra… con vẫn có bạn trai bên cạnh mình.”
Con hạnh phúc. Hiện tại con đang rất hạnh phúc nên không sao đâu, mẹ à.
“Này mẹ. Mẹ biết không, con có một người sẵn sàng bỏ chạy cùng con nếu gặp chuyện khó khăn, khi con kiệt sức, khi con thất bại và thất bại, khi con gặp tổn thương…”
“Kohaku…”
“Nên là bây giờ mẹ cũng hãy bỏ chạy đi, điều đó hoàn toàn ổn. Có thể sẽ không thể nào trốn tránh mãi được… Một ngày nào đó, chúng ta phải tiếp tục bước tiếp… Nhưng bây giờ, mẹ hãy cứ thoải mái đi, đừng gồng mình làm gì.”
“Chờ đã…”
“Sau khi bỏ chạy, nghỉ ngơi và tự chữa lành… Con không biết mẹ sẽ đưa ra lựa chọn gì…”
“Chờ đã, Kohaku…”
“Có thể mẹ sẽ vẫn chỉ nhìn thấy chị hai. Có thể mẹ sẽ vẫn không nhìn tới con. Nhưng sau tất cả… con… Con vẫn muốn ở bên cạnh mẹ và gia đình mình vào một ngày nào đó.”
“Từ từ. Xin con đó… Nếu con bỏ rơi mẹ, Làm sao mẹ…”
“Đó là lý do vì sao ở hiện tại, con sẽ bỏ đi mỗi quan hệ gia đình này. Để rồi bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi không còn nhìn thấy khuôn mặt mẹ nữa. Tôi quay đi, bước tới hành lang và hướng tới cửa trước.
“Này! Chờ đã! đừng đi! Giúp mẹ! Đừng bỏ rơi mẹ mà! Xin con đấy! Koha-”
“...Tạm biệt mẹ. Giờ con đi đây.”
Tôi cố gắng lắng nghe cho đến khi cánh cửa đóng lại. Nhưng rồi không có bất kì một câu “Con đi cẩn thận” nào phát ra cả.
“Kazemiya.”
“Narumi.”
Narumi đang đứng chờ ngay sau cánh cửa. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Tôi không biết. Có cảm giác nó vừa dài vừa ngắn ấy.
“......!”
Tôi sắp bật khóc tới nơi. Không thể chịu thêm một chút nào nữa, tôi lao vào vòng tay của Narumi. Cậu ấy chỉ im lặng và chấp nhận tôi.
“Cậu đã chịu đựng nhiều rồi.”
“Tớ không…”
“Cậu đang kìm nén giọng của mình kìa.”
“...Sao cậu có thể…”
“Cậu không cần phải chịu đựng nữa. Hãy khóc đi.”
“Nhưng…nó sẽ làm phiền hàng xóm mất.”
“Đó là vì sao tớ đang ôm cậu thế này.”
Tôi đã khóc, tôi đã hét trong lòng Narumi.
Rất đau đớn để rời bỏ mẹ. Tôi đau khổ khi tự tay phá hủy gia đình mình. Thật tàn nhẫn khi đẩy mẹ ra xa. Sự tội lỗi nặng nề tràn ngập lồng ngực tôi mỗi lần nghĩ đến mẹ, người sẽ cô độc một mình từ bây giờ.
…Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc. Vẫn còn chuyện tôi phải làm. Nhưng…bây giờ thì khóc đã, trong vòng tay ấm áp này.
Để đối mặt với thành viên gia đình còn lại đang chờ đợi tôi.
