Khi mở mắt ra, cơ thể tôi nặng trĩu. Và hơn hết, đầu tôi đau dữ dội.
Ah—yeah. Mình mệt mỏi quá. Chả biết sao lại bị như này nữa, chắc do tích tụ stress đây.
Không bật đèn lên, tôi mò mẫm trong bóng tối tìm cái nhiệt kế. Dĩ nhiên vào những lúc như này tôi lại chả bao giờ tìm thấy nó.
Ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó vừa mát vừa cứng. Tôi rút nó ra khỏi cái hộp dài, là nhiệt kế, rồi kẹp nó dưới nách mình.
Một lúc sau nó kêu lên. Trên màn hình nhỏ hiển thị 38.2°C. Tôi bị ốm rồi.
Chắc chỉ là cơn cảm lạnh thôi.
Giờ mới là 6:05 sáng… Vẫn còn quá sớm để liên lạc với ai đó. Tôi không quên chỉnh lại báo thức đồng hồ để hờ khi một lúc sau tôi có lỡ thiếp đi.
Nhìn lên trần nhà, tôi để tâm trí mình phiêu dạt đi nơi khác.
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong cơn phiêu du đầu óc của tôi lại là nụ cười của Shiraho-san trước phòng tổng vụ ngày hôm qua.
Tiếng chuông báo thức nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy lúc 8:30 sáng.
Có lẽ giờ là thời điểm thích hợp để điện đến văn phòng rồi.
Vẫn còn đang choáng váng, tôi với lấy cái điện thoại của mình.
Gọi đến nơi làm việc của mình… cảm giác cứ gượng gạo thế nào ý nhỉ.
Ring… Cuộc gọi được kết nối chỉ sau một tiếng chuông. Có một đồng nghiệp đã bắt máy.
“Xin lỗi. Tôi bị ốm rồi.’’
Tôi nói thẳng vào trọng tâm luôn.
“Woa, lao lực công việc quá hả? Tôi sẽ báo lên cho trưởng phòng cho.’’
“Cảm ơn… Nếu có vấn đề gì nguy cấp thì hãy gửi tôi tin nhắn. Tôi sẽ xử lí nó sau.’’
“Hiểu rồi~!’’
Với lời xác nhận đó, cuộc gọi kết thúc.
Xong, nay mình được nghỉ làm rồi.
Tôi loạng choạng đi về phía tủ lạnh. Xem nào… mình còn món gì để ăn không đây?
Luồng không khí mát lạnh chào đón tôi ngay khi vừa mở tủ.
Tạ ơn trời là tôi vẫn còn có nước với vài thứ linh tinh ăn được trong tủ. Việc còn lại là phụ thuộc vào ý chí mình thôi.
Tôi bước lảo đảo quay lại về giường mình.
Phát một trong những bản nhạc êm dịu mà tôi thường nghe khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Ánh nắng yếu ớt nhè nhẹ xuyên qua khe hở giữa những tấm rèm trong phòng tôi.
Đợi thêm vài giờ nữa thôi là nắng sẽ lên rực rỡ ngay. Mấy mùa hè trước có nóng đến thế này không nhỉ? Mình còn chả biết nữa…
Tâm trí tôi từ chối suy nghĩ tiếp, có lẽ là do đang sốt mà đúng hơn hoàn toàn là do cơn sốt này.
Chết tiệt… Ước gì mình có ai đó để có thể dựa dẫm vào lúc này.
Không may là những số liên lạc trong danh bạ tôi toàn là các bạn chơi game cùng hiện đang ở xa và mấy đồng nghiệp ở chỗ làm mà thôi.
Một giai điệu chậm rãi hòa nhịp bên tai, tôi thấy mắt mình đang mờ dần đi.
Lần tiếp mình tỉnh dậy chắc sẽ đói meo lên. Rồi lượng công việc thì cứ chất đống ra đó. Mình còn phải sắp xếp chuyến công tác cho Shiraho-san nữa chứ…
Một vài suy nghĩ thoáng qua đầu tôi rồi từ từ mí mắt tôi sụp xuống.
Giờ đã như này rồi mà còn nghĩ tới công việc… chắc mình đang trong tình trạng tệ lắm đây.
Mong rằng sau giấc ngủ này tôi sẽ khỏe hơn một chút. Tôi dần buông bỏ ý thức của mình.
