Khi tôi tỉnh dậy, đám mây mờ che phủ tâm trí tôi đã tan biến.
Yep. Đúng là ngủ có thể giải quyết được mọi thứ mà.
Liếc qua điện thoại, tôi thấy giờ đang là 2:00 chiều. Wow, mình thực sự đã ngủ nhiều đến vậy rồi sao.
Nhìn vào ánh nắng lọt qua rèm cửa kia, có vẻ bên ngoài trời cũng đang oi bức lắm đây.
Cứ nghĩ đến việc phải mặc đồ ra giữa ngoài trời nóng kia thôi cũng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt rồi.
Bụng tôi kêu lên một tiếng khẽ - chắc chắn không phải tiếng kêu phù hợp với người trưởng thành.
“À phải rồi. Mình cũng chưa ăn cái gì cả.’’
Tôi lẩm bẩm một mình và đương nhiên là không có ai trả lời lại tôi rồi.
Chỉ có tiếng ù ù nhẹ nhàng của máy điều hòa vang vọng khắp phòng.
Tôi lê bước vào bếp và tìm thứ gì đó để bỏ vô bụng.
Vẫn như hồi sáng, tôi mở tủ lạnh ra và một luồng không khí mát lạnh đập thẳng vào mặt.
“Chắc là mình sẽ trần ít udon lên vậy.’’
Không ai nghe cả nhưng những câu từ đó vẫn tự thốt ra. Tuyệt. Não mình còn chưa hoạt động trở lại mà cái miệng thì cứ lanh chanh rồi.
Khi tôi đang với lấy cái cốc để uống nước thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc đầu tôi nghĩ là có khi gió thổi khiến thứ gì đó va phải cửa sổ thôi và phớt lờ nó đi, nhưng nó vẫn không ngừng lại.
Thứ quái gì đây, một bộ phim kinh dị à? Hay có khi mình nghe thấy nó do đang bị sốt ta?
Vừa lo lắng, tôi vừa tiến lại gần cái cửa sổ hướng ra ngoài hiên và kéo rèm lên.
Đập vào mắt tôi là một cái gậy dài, trông như là sào phơi quần áo, với một cái túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi được cố định ở đầu gậy bằng một cái kẹp phơi quần áo cỡ lớn.
Nhìn lên trên, tôi chạm mắt với Shiraho Yo, người đang mồ hôi nhễ nhại mà cố gắng dùng cái sào chọc chọc về phía tôi.
“…Em đang làm cái gì vậy?’’
Em ấy nhanh chóng quay mặt mình đi, như kiểu một đứa trẻ bị bắt quả tang khi vừa mới làm một thứ gì đó xấu vậy.
“…Không có gì cả.’’
“Không, không, không, thôi nào. Câu trả lời kiểu vậy không có tác dụng gì trong tính huống này cả đâu.’’
Tôi cầm lấy cái túi được kẹp ở đầu gậy đó và ngó vào trong.
Miếng làm mát, túi thạch, mì udon, đồ ăn vặt, nước uống thể thao bù nước, kem và kẹo ngậm. Không có thuốc cảm à, tôi nghĩ vậy nhưng liền hối hận vì cảm thấy nó có phần hơi vô ơn.
“Cho anh sao?’’
Phải hỏi lại thôi – tôi không muốn bị gán mác tự luyến đâu.
“Vâng… Em có ghé qua phòng tổng vụ và không thấy anh ở đó nên… có hỏi thăm chút xung quanh và mọi người nói cho em biết là anh đang bị ốm, nên…’’
Em nói một cách vội vàng đến mức tự vấp lưỡi chính mình.
“Bình tĩnh thôi nào. Anh cảm ơn nhé. Thật đấy.’’
Tôi thực sự có ý đó.
Mà cũng không biết tại sao, lúc này tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong ngày.
Em ấy dễ thương – nhưng tôi không ngờ là em cũng có thể như này đấy.
Và tất nhiên cái cách mà em dùng cây gậy phơi đồ để chuyển đồ có hơi…
“Em thực sự rất dễ thương đấy có biết không.’’
“Eh? Em á? Đương nhiên là em biết thừa điều đó rồi.’’
Tôi có lẽ không nên nói thế.
Biểu cảm của em liền trở nên nghiêm túc rồi em hứm lên một tiếng đầy tự mãn. Phản ứng thiếu tự nhiên đó của em ấy – khiến mình cảm thấy buồn cười quá.
“Mà em đã cứu cánh anh rồi đấy. Cảm ơn lần nữa nha. Và anh sẽ không hỏi vì sao mà giờ này em lại ở nhà trong khi mới trôi qua có nửa ngày đâu.’’
“Anh cũng có thể hỏi mà? Như kiểu biết đâu cô hậu bối dễ thương bất chấp tất cả vì anh mà về sớm chẳng hạn nè.’’
Nếu giờ mà mình khen em ấy thêm nữa thì sau này chắc mình sẽ đau đầu lắm đây. Nhưng giờ thì cái miệng của mình nó đang tự động nói luôn rồi. Đành kệ đi vậy.
Với sự chân thành từ tận tâm can, tôi vẫn cầm lấy chiếc túi và hướng ra ngoài cửa sổ. Vừa mới thức dậy khiến mình mệt mỏi thật đấy.
“Anh sẽ báo đáp lại vào một ngày nào đó.’’
“Hmm~ Thế còn được chứ! Vậy thì anh giữ gìn sức khỏe nhe! Nghỉ ngơi đầy đủ vào đó!’’
Em ấy thu lại cái gậy mà đã nhẹ hơn khi không còn cái túi về phòng mình. Với một nụ cười trên môi, em đi vào bên trong.
Cây kem trong cái túi nặng trịch này cũng đang dần chảy ra vì cái nóng của mùa hè.
