Thứ sáu lại đến. Tôi trở về nhà từ chỗ làm, tắm rửa xong xuôi rồi đi ra ngoài ban công.
Nay tôi sốt sắng hơn mọi khi bởi vì tôi muốn hỏi em ấy về cái chuyến công tác tháng sau kia.
Karakarara. Cánh cửa kính trượt nhẹ mở lối cho tôi ra ngoài hiên.
Có vẻ em vẫn chưa ra đây.
Mà nói đến thì mình thấy em ấy lại bị làm phiền bởi mấy khứa đồng nghiệp đực rựa sau giờ làm thì phải.
Phòng kế hoạch và bên bán hàng thường rất bận rộn, trong khi phòng tổng vụ của tôi thì trông an nhàn hơn. Nhưng cũng không vì thế mà chúng tôi chểnh mảng được, nếu không thì trưởng phòng sẽ trách mắng mất.
Cái danh ‘bộ phận không muốn dược điều chuyển vô nhất’ cũng chả phải để trưng mà.
Tôi cầm lấy cái lon màu xanh dương, định khui ra uống trước. Hôm nay tôi chọn vị Gin Soda cho buổi tối này.
Nghĩ đến cái cảm giác bọt sủi lên trong miệng khi uống khiến tôi cảm thấy khoan khoái hơn.
Kash. Nắp lon bật lên.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời và thấy tam giác mùa hè. Ah, nâng ly chúc mừng cho một ngày yên bình nào.
Khi tôi còn đang ngắm sao một mình thì cửa sổ phòng đối diện trượt mở ra.
“Này! Không công bằng gì cả! Sao anh lại uống trước mà không đợi em chứ!’’
Tôi lập tức rút lại cái suy nghĩ về ngày yên bình này. Nguồn cơn rắc rối của đời mình đã đến rồi.
Có vẻ em ấy vừa về tới nhà, vì em vẫn còn đang diện trên mình bộ đồ để đi ra ngoài.
Em cuống cuồng lôi ra một lon bia.
Mình thường chỉ thấy em ấy mặc đồ ở nhà khi ra đây nên điều này trông cũng thật mới mẻ.
“Hứm! Em đã gửi tin nhắn trên chỗ làm là em sẽ về muộn rồi mà!’’
“Lỗi anh, anh không để ý. Mà quan trọng hơn, em là người đã gửi cái yêu cầu đó đúng không?!’’
Tôi phàn nàn với tông giọng nhỏ hơn để tránh làm phiền hàng xóm khác.
“Chúng mình cụng lon trước rồi nói về mấy thứ nhàm chán đó sau đi anh. Đi mà…, nhé.’’
Mắt tôi nhìn xuống cánh tay còn đang ướt mồ hôi kia của em.
Dọc theo những ngón tay thon thả, trắng trẻo đó, tôi thấy một cái lon đang lắc lư – cùng màu với ánh trăng.
“Cheers, Senpai.’’
Hàng mi em cong xuống trìu mến nhìn tôi khi em nói.
Tảng băng giận dữ trong lòng tôi như tan chảy dần ra khi được giọng của em sưởi ấm.
“Cheers.’’
Hai chiếc lon khẽ chạm vào nhau giữa hai tòa chung cư.
Vị của lon bia đúng như tôi nghĩ tới: lớp sủi bọt tan ra trong miệng cùng với hơi ga mạnh kích thích lấy cổ họng tôi khi uống xuống.
Thật là một vị sảng khoái cho mùa hè mà, vị đắng của hương bia như đánh thức não bộ của tôi.
“Vậy cái vụ đi công tác đó là như nào hả?’’
“Thì nó đúng như những gì anh nghe thấy thôi. Bọn em đang thiếu nhân lực lắm luôn, nên là anh đi cùng với chúng em nhá, senpai!’’
Shiraho xoa mũi mình như thể điều vừa nói quá hiển nhiên trên thế giới này vậy.
“Senpai nè, anh sẽ không từ chối đúng không?’’
“Miễn trả lời.’’
“Không senpai, anh sẽ không từ chối mà. Tự dưng em thấy hối hận vì đã mang đồ qua khi anh bị ốm quá.’’
Mình cũng không có thấy tức tối lắm khi bị nhìn thấu như vầy. Mà dù sao thì cũng do mình đã rơi vào bẫy của em ấy mà. Hah… đành thuận theo em vậy.
Nhưng còn đống công việc của mình trong lúc đi công tác thì sao?
Khi tôi còn đang cúi mặt trầm tư thì bỗng em chọc vào đầu tôi phát.
Tôi liền ngước lên và thấy gương mặt em đang áp sát lấy tôi.
““Ah.””
Hai chúng tôi cùng thốt lên.
Mùi hương ngọt lịm thoảng qua mũi tôi – đó là hương nước hoa hay gì đó sao?
“Xin lỗi, anh gần quá ha.’’
“Không, đó là lỗi của em mà…’’
Tôi nốc cạn lon bia của mình để xua tan đi bầu không khí gượng gạo này.
Shiraho liền quay lại sau ô cửa sổ với tay loay hoay gì đó. Rồi em quay ra đưa tôi một lon bia khác.
“Đây, em đã chuẩn bị lon bia này cho anh để xả giận nè! Được không ạ?’’
Có vẻ như tôi cần một lí do nào đó để chấp nhận lời mời thẳng thắn của cô hậu bối dễ thương này đây.
Dù có hơi khó chịu với cái bản tính chu đáo của người đã lôi tôi vào kế hoạch bên phòng ban khác, tôi vẫn nhận lấy cái lon dung tích 350ml chan chứa đầy sự dễ thương này của em.
