Đừng nói với giọng điệu ép buộc như thế. Việc làm người khuân vác này tốn sức lắm đó em, mà anh còn chẳng được trả lương cho nó nữa chứ.
Trong lúc tôi còn đang cau mày và tính đi trước thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi. Quay lại ra sau, tôi thấy khứa đồng nghiệp vừa mới bắt chuyện với Shiraho hồi nãy.
“Đi đi. Tôi sẽ xử lí mấy thứ còn lại ở đây cho, được chứ?’’
Sao cái cảnh này nó giống trong shonen manga vậy?
“Thấy chưa? Anh ấy cũng bảo anh đi rồi kìa!’’
Cái kiểu phối hợp gì đây? “Để phần còn lại cho tôi’’, như thể tôi còn có việc nào ở đây phải làm à.
Tôi thở dài, bực tức vì rơi vào bẫy của em, đành chấp nhận mà bước đi.
“Rồi rồi, vậy đi thôi.’’
“Anh thực sự sẽ đi với em sao!?’’
Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi. Gần đây, tôi có cảm giác như mình càng ngày càng thấy nụ cười này của em nhiều hơn thì phải. Chúng tôi cùng nhau rảo bước bên hàng cửa sổ, ánh nắng buổi chiều muộn hắt lên người bọn tôi.
Kể cả giờ có là mùa hè thì vẫn sẽ có những ngày mà mặt trời lại lặn sớm hơn. Vào những ngày này, tôi chỉ muốn mau chóng về nhà mà thôi.
“Em là người đã nhờ anh đi theo cùng đấy.’’
“Nhưng em nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý đâu!’’
“Vậy tức là anh cũng không cần phải đi theo nhỉ. Anh về nhà luôn đây.’’
“Thôi nào! Anh đã nói là sẽ đi cùng em rồi mà!’’
Em ấy về phòng kế hoạch và quay ra chỉ trong vòng vài phút. Từ bên trong, tôi có nghe thấy vài giọng nói, “Hẹn gặp lại ngày mai’’, “ĐI vui nha” và “Chúc may mắn’’.
Chúc may mắn? Cái quần què gì đây? Bộ em ấy tính đi mua mấy thứ nguy hiểm hay gì à…?
Em mang theo cái túi xách nhỏ quay lại chỗ tôi và mỉm cười.
“Được rồi senpai, chúng mình đi thôi!’’
Tôi liền đi theo em. Hôm nay em ấy diện theo phong cách “ngầu lòi’’ à? Em đi đôi gót hơi cao chút với chiếc quần tây màu be và cái áo khoác cùng tông, trông em như đang mặc một bộ vest cho phái nữ vậy.
Bộ đồ đó với em thực sự quá ấn tượng khi đi cùng với đứa như tôi. Uhh, ước gì mình đẹp trai hơn chút thì tốt rồi.
Không để ý đến dòng suy nghĩ vu vơ của tôi, em quay sang nhìn tôi.
“Có gì kì lạ à senpai? Sao anh cứ nhìn chằm chằm vô em vậy. Hay là anh đã phải lòng em rồi đấy?’’
“Thoải mái đi, còn lâu anh đây mới vậy nhá. Chỉ là có chút hơi lạ thôi, vì mọi khi anh toàn thấy em diện đồ thường ngày mà.’’
Vẻ mặt ngạc nhiên của em thoáng qua một lúc rồi lại quay về như mọi khi.
“Oh, vậy sao? Vậy là anh nhớ được mấy bộ mà em từng mặc cơ à?’’
Em ấy đặt tay lên cằm mình rồi gật gù một cách khó hiểu. Thật khiến mình phát cáu mà.
“Em cũng nhớ được mấy bộ đồ mà anh đã mặc đó senpai. Mặc dù nó chỉ toàn là kiểu đồ ngủ với đồ công sở không à.’’
“Ngược lại thì anh đây không tưởng tượng ra được cảnh mà anh phải phô mấy bộ quần áo cá nhân của mình cho em xem đấy.’’
“Tại sao lại không chứ…?’’
Em ấy lại trêu trọc mình rồi. Không biết cái ngày mà mình có thể trêu lại em ấy có đến không nữa?
“Vậy bộ đồ hôm nay của em như nào?’’
Em xoay một vòng khiến chiếc áo khoác chưa được cài cúc kia tung nhẹ lên.
“Thật khó chịu khi em lại trông giỏi giang như vậy trong khi vẫn rất láu cá đó.’’
Tám mươi phần trăm trong lời nói trên của tôi là sự thật và hai mươi phần trăm còn lại là sự xấu hổ.
Shiraho phồng má, vén tóc qua sau tai ròi áp sát lại gàn tôi hơn. Nước da trắng mịn của em hiện rõ lên trong mắt tôi. Em nhón nhẹ chân lên và thì thầm vào tai tôi.
“Thế điều mà anh thực sự nghĩ là gì?’’
Tóc em rủ xuống bên má tôi. Không biết có phải nước hoa hay không nhưng có một mùi hương ngọt ngào xộc lên mũi, lấn át đi ý chí thường ngày của tôi. Tôi cố gắng giữ lấy chút ý chí còn sót lại mà tiến cách xa em ra.
Tôi chỉ lặng lẽ bước tiếp. Mình thực sự nghĩ gì ư… Tốc độ di chuyển của tôi dường như đang chậm lại dần đều.
Khi tôi quay lại về phía em, gương mặt em đang ở sát tôi hơn bao giờ hết.
“Nó trông hợp với em lắm.’’
Mặc dù ở đây hiện không có ai ngoài hai đứa bọn tôi nhưng tôi vẫn lí nhí mà thốt ra câu từ đó.
Ánh nắng buổi chiều tà chói lóa khiến tôi không thể nhìn rõ gương mặt em, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng phát ra từ em.
