Hậu bối giỏi giang sống đối diện nhà tôi chỉ muốn được chiều chuộng qua hiên nhà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Web Novel - Chương 13

“Xin lỗi, tôi có thể xin chút thời gian của cậu được không?’’

Vừa qua buổi trưa thì trưởng phòng đã gọi tôi lên.

Nó chỉ ngay sau khi tôi thưởng thức xong bữa trưa ngon miệng mà tôi mua từ tiệm bánh dưới lầu chỗ chung cư của mình.

“Vâng. Vậy chúng ta đến phòng họp chứ ạ?’’

Tôi chuẩn bị mang theo sổ ghi chép, vớ lấy cái khóa treo ở trong hộp gần lối ra vào văn phòng.

“Không cần thiết phải mang sổ ghi hay gì đó cả đâu.’’

Hmm, vậy thì làm cái gì vậy? Việc điều chỉnh nhân sự cũng đâu có diễn ra vào thời điểm này trong năm đâu.

Cũng đã lâu lắm rồi trưởng phòng mới hẹn nói chuyện một đối một với mình. Chả lẽ mình đã làm gì sai sao?

Tôi bước theo sau đi đến một phòng họp nhỏ nằm kế bên phòng tổng vụ và bật đèn lên.

“À, xin lỗi cậu trước về chuyện này, nhất là khi cậu vừa mới khỏi ốm xong mà.’’

“Không sao đâu ạ, trưởng phòng…’’

Cả hai chúng tôi cùng ngồi xuống đối diện nhau. Mình đoán là giờ mình trông cũng giống mấy ông già rồi đấy nhỉ.

“Được rồi, vậy thì ta đi vào vấn đề thôi nhỉ.’’

Đây liệu là tin xấu hay tin tốt đây.

Mình chỉ mong là không bị điều chuyển đi thôi. Mãi mới kiếm được một nơi ở mà gần tiệm bánh tốt đến vậy mà.

Mình cũng chưa nghe gì về việc sẽ có hậu bối nào vào làm cùng cả.

“Đầu tiên thì cho ta xin lỗi cậu. Ta xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cậu.’’

Điều này thật bất thường. Trưởng phòng, người mà nổi tiếng với đạo đức nghề nghiệp siêu cao, đang cúi đầu trước mặt tôi.

“Gì vậy ạ? Sao nghe nó cứ như bước ra từ truyện tranh shonen manga vậy… Chả lẽ mọi việc tệ đến vậy sao?’’

“Việc này cũng khó để nói ra. Bọn ta đã nhận được yêu cầu từ phía bên phòng kế hoạch rằng họ cần cậu đi công tác cùng trong chuyến chụp ảnh tạp chí vào tháng sau.’’

Tôi không hiểu gì cả. Phòng kế hoạch nên chỉ sử dụng nhân sự bên họ thôi chứ. Tại sao lại kéo tôi vô, người mà nằm bên phòng tổng vụ, phải đi theo họ?

Tôi đứng hình trong chốc lát, rồi sau đó nhớ lại hồi sáng nay. À, thì ra là vậy.

“Có một thứ mà tôi cần xác nhận. Có phải người đưa ra yêu cầu này không phải là trưởng phòng kế hoạch bên đó đâu nhỉ? Đúng không?’’

“Oh, cậu nhanh nhạy đấy.’’

Trưởng phòng cười tươi.

Ahh, vậy là họ đã chốt kèo rồi sao. Mình hoàn toàn bị chơi một vố chỉ vì ông trưởng phòng xin lỗi trước.

“Haaah…….’’

Tôi thở dài một hơi. Đầu tôi cũng lại cảm thấy đau rồi đây.

“Trưởng phòng, có phải yêu cầu là từ Shiraho đúng không ạ?’’

“Đúng rồi đó. Thật đúng là như những gì Shiraho-kun đã nói mà.’’

Trưởng phòng mỉm cười rồi bắt chéo chân mình.

“Để phòng hờ thôi, em ấy đã nói những gì vậy ạ?’’

Tôi hỏi lại cho chắc chắn. Em ấy tốt nhất nên nhớ lấy nó cho tới buổi nhậu tiếp theo của bọn tôi.

“ ‘Tôi cá là anh ấy sẽ biết tôi là người yêu cầu thôi và cũng như là anh sẽ không từ chối đâu!’, cổ nói vậy đó. Có vẻ cậu khá là được yêu quý ha.’’

Chết dẫm mà, em ấy nắm thóp mình rồi.

Sao cái cảm giác hồi sáng của mình nó lại chuẩn thế không biết?

Chả vui tí nào cả.

“Việc hợp tác với các phòng ban khác cũng là một điều tốt. Dạo này cậu cũng đã làm việc gắng sức rồi nên cứ coi đây như là một kì nghỉ của bản thân đi cũng được.’’

“Đó là Shiraho mà chúng ta biết đấy trưởng phòng… Bộ ông nghĩ em ấy sẽ để cho tôi có thể được nghỉ ngơi sao?’’

“Miễn bình luận. Nhưng mà trong số tất cả mọi người, cậu lại cùng với Shiraho-kun sao. Điều này thật thú vị mà.’’

Nói xong, trưởng phòng đứng dậy khỏi ghế, ông đặt tay lên vai tôi như để cổ vũ rồi rời khỏi phòng họp.