Hậu bối giỏi giang sống đối diện nhà tôi chỉ muốn được chiều chuộng qua hiên nhà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 162

Web Novel - Chương 15

Hôm đó là thứ ba.

Tôi đang vui mừng vì có thể tan làm đúng giờ thì bỗng cảm thấy có ánh mắt dòm mình từ bên ngoài phòng tổng vụ.

Các thành viên khác từ trong phòng ban có lẽ cũng cảm thấy như vậy mà nhìn ra ngoài, tôi dõi theo ánh nhìn của bọn họ mà hướng ra và bắt gặp một gương mặt quá đỗi quen thuộc ở đó.

Một đồng nghiệp của tôi chủ động lên bắt chuyện.

“Hey, Shiraho-chan, em đang tìm ai à?’’

“Đúng rùi đó, em nghĩ nay anh ấy sẽ tan làm sớm nên là tính đi về cùng ảnh.’’

Nghiêm túc ư, sao em ấy có thể dõng dạc nói như thế với mọi người vậy?

Nhưng mà điều đó cũng tuyệt vời ha, mình thấy ngưỡng mộ ẻm ở điểm này đấy.

Mọi người thường không hay ghé qua phòng tổng vụ nếu như họ không có công chuyện.

Ấy vậy mà em ấy trông có vẻ thân thiết với các nhân viên bên phòng mình thế?

Chả lẽ có tiệc nhậu nào đó mà mình không biết sao? Nếu thế thật thì buồn lắm đấy.

Mà điều đó cũng chả quan trọng, tôi nghĩ vậy rồi đóng máy tính lại, mang cái cặp lên và sẵn sàng tận hưởng khoảng thời gian tự do sau giờ làm.

Nay được về nhà sớm, hay là mình tự nấu bữa tối nhỉ.

Dạo này khi uống cùng với Shiraho, mình toàn mua đồ ăn nhanh hoặc mấy món ở cửa hàng tiện lợi không.

Tôi kiểm tra xem còn tài liệu nào sót lại trên bàn mình không rồi sau đó đi ra cửa.

Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ, trông có vẻ vẫn chưa tắt sớm được.

Có lẽ mình cũng nên chào tạm biệt em ấy. Dù gì thì bọn mình cũng đâu hẳn là người lạ.

“Hẹn gặp lại, anh đi đây.’’

Tôi khẽ nói với em như một nhân vật nền, cố xóa đi sự hiện diện của bản thân… nhưng có ai đó đã túm lấy cái tay tôi lại.

Hiển nhiên người đó là cô nàng hậu bối của tôi rồi.

“Đợi đã nào! Em đã bảo với mọi người là em có việc với anh rồi đấy!’’

“Huh, nhưng em có ám chỉ rõ ai đâu? Mọi người ai ai cũng đang chuẩn bị đi về cả mà.’’

“Ý em là ANH đó, senpai! Thật là!’’

“Không nhá, còn anh thì không có việc gì với em cả đâu. Anh có một nhiệm vụ là về nhà và ăn tối rồi…’’

Có lẽ bọn mình có hơi ồn ảo nhỉ. Nhiều người từ trong văn phòng hướng mắt ra ngoài ngóng xem có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ nhìn vô chúng tôi, có vẻ cũng hiểu hiểu đôi chút gì đó mà quay trở lại bàn làm việc của họ. Hmm, cứ tưởng mình sẽ nghe thấy tiếng than phiền gì chứ…

“Hôm nay em tới là vì em có việc muốn nhờ vả anh đó, senpai.’’

Việc gì nữa vậy trời? Chẳng phải hôm nọ mình đã chấp nhận lon bia của em ấy khi được mời rồi sao?

“Chẳng phải hôm đó anh đã chấp nhận lời đề nghị rồi thây, hả đồ mưu mô.’’

“Đó có phải lời khen không ạ?’’

Em ấy cố tình hiểu sai nó à.

Mũi em hếch lên, đôi má phúng phính và đường kẻ mắt duyên dáng khiến em trông càng dễ thương hơn.

“Rõ ràng là anh đang phỉ báng em đó.’’

“Ác quá! Dù gì thì hậu bối này cũng đã kính trọng anh đến thế cơ mà senpai…’’

Em giả bộ khóc lóc một lúc rồi sau đó liền quay trở lại vẻ mặt bình thường của mình chỉ trong vài giây.

“Vậy có việc gì? Nếu là mấy thứ vớ vẩn thì anh sẽ về thẳng nhà luôn đấy.’’

“Đáng ra anh nên nói là ‘Anh sẽ nghe tùy theo đó là chuyện gì’ chứ senpai… Thiệt tình, anh đúng là đồ hay hoài nghi mà…’’

Em ấy lẩm bẩm gì đó nhưng tôi không nghe rõ.

Mình không muốn nán lại đây mãi khi mà mọi người còn đi qua lại, đặc biệt là phòng tổng vụ còn ở ngay đây chứ.

Cuối cùng, cô nàng hậu bối của tôi cũng nói ra yêu cầu.

Em nắm chặt hai tay của mình lại, giữ nó trước ngực rồi nói.

“Đi… mua sắm cùng với em đi! Vì bọn mình sắp phải ra biển mà!’’