Hậu bối giỏi giang sống đối diện nhà tôi chỉ muốn được chiều chuộng qua hiên nhà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 08

Thứ hai—khởi đầu của địa ngục lại bắt đầu.

Tôi ước gì cái chiều thứ sáu với sáng thứ hai có thể… biến mất đi. Nghiêm túc thật đấy?

Giờ đang là 10:30 sáng, cũng là lúc mà cái mô tơ động lực của tôi mới bắt đầu có tí nhiệt. Ít ra thì cái không khí trong này cũng mát hơn so với ngoài kia. Mấy người làm bán hàng vất vả thật đấy.

Tôi lướt qua lịch họp của các phòng ban rồi sắp xếp lại phòng họp cho họ. Lịch họp trông dày di dày dít đến tận cuối hè luôn, xen kẽ nhau đến từng phút—thật đáng sợ mà. Thà mở thêm vài phòng họp nữa cho thưa bớt đi còn đỡ hơn.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì vào tháng chín chúng tôi sẽ xuất bản một tạp chí tuyển dụng và giờ thì đang chọn người mẫu. Không biết đứa nào đã lên ý tưởng cho nó nữa, chụp ảnh bãi biển ư, chắc điên mất thôi. Tôi đoán là mình sẽ phải nhận mấy yêu cầu về chuyến công tác khảo sát địa điểm sớm thôi… Mà không biết có đặt được vé máy bay với khách sạn trong mùa du lịch cao điểm của hè nữa không đây?

“Hmm, tôi cũng không chắc về nó lắm…’’

Một giọng nói vang qua văn phòng.

Điều này thật hiếm thấy ở đây, nơi mà thường khá yên tĩnh. Có ai đó đang cãi nhau, nó không khỏi khiến mọi người xung quanh tò mò mà.

“Thôi nào, đây là một cơ hội kinh doanh tốt đấy! Với cả bên cô cũng đang thiếu nhân lực mà phải không?’’

“Việc thêm một người bên bán hàng vô chuyến đi này là vô cùng khó khăn đấy. Anh cũng biết bên tổng vụ họ nghiêm tới cỡ nào rồi mà.’’

“Nhưng cô cũng biết tôi có vài mối quen thây.’’

Nếu mấy người định ẩu đả thì qua tầng khác hộ cái. Nghe kĩ lại thì tôi thấy giọng nói thứ hai có vẻ quen quen.

Sau đó tôi cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn mình… Ah.

Ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn từ trưởng phòng.

Cái nhìn này ý là… Đi xử lí bọn họ đi.

Từ góc khuất so với hướng nhìn của trưởng phòng, các đồng nghiệp của tôi cũng đang vẫy tay mà thì thầm “Đi đi!”. Tôi khổ thật đấy, sao họ không tự ra mà làm đi chứ?

Tôi thở dài rồi đúng dậy bước ra ngoài phòng tổng vụ.

“Này, xin lỗi nhưng mà giọng của hai người đang làm ảnh hưởng tới mọi người trong văn phòng đấy. Mang chuyện này qua chỗ khác mà nói đi.’’

Tôi nhìn lên thì thấy một anh chàng bên bán hàng và cả… Shiraho nữa.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong một khắc.

“Đấy? Có người bên tổng vụ đến rồi kìa.’’

Tôi không quen gã này. Chắc có lẽ là đồng nghiệp của Shiraho.

“Vậy cậu cần cái gì đây?’’

Luôn luôn phải chủ động trong mấy việc như này, nếu không thì mọi việc sẽ chỉ rối mù hơn thôi.

“Về chuyến công tác vào tháng sau, liệu chúng ta có thể cho thêm người đi không?’’

Sao cái cậu này lại bắt chuyện với mình một cách thoải mái quá vậy? Mình chả quen tí nào cả.

Phía sau anh ta, Shiraho trông có vẻ bối rối mà đan tay lại với nhau.

Nếu phòng tổng vụ mà bận rộn thì điều này có thể thành một sự cố rồi đấy. Anh nên mừng vì chúng tôi đang khá rảnh vào hôm nay đi, bán hàng-kun à.

“Chuyến đi vào tháng sau đã được duyệt rồi. Bây giờ mà thêm ai vào cũng là cả một vấn đề lớn đấy.’’

“Liệu cậu có thể làm gì đó không? Giúp tôi đi mà!’’

Giúp cái gì cơ chứ?

“Hay là anh nói chuyện trực tiếp với trưởng phòng của tôi đi? Nếu anh có thể.’’

Tôi bước chéo sang bên cạnh và chỉ tay về phía cửa phòng ban.

Từ đây bạn cũng có thể thấy rõ ràng trưởng phòng của tôi đang đứng khoanh tay ở cuối hướng đó mà nhìn lại.

Đến cả mấy đứa tân binh cũng đã từng nghe qua về sếp của tôi rồi, ông thực sự là một người đàn ông thép. Ông ấy rất nghiêm khắc với bản thân và cả mọi người. Ông cũng rất lịch sự khi bạn nói chuyện tử tế với ông nhưng có lẽ điều đó thì bên các phòng ban khác cũng hiếm khi thấy.

“Ư… Tôi sẽ quay lại vào khi khác vậy!’’

Anh chàng đó lủi thủi bỏ đi.

Xem ra anh ta còn chả có đủ dũng khí. Ít ra cũng nên chớp cơ hội này mà lấy le với Shiraho đi chứ.

“Anh quay về văn phòng đây. Nếu em có ý định tham gia chuyến công tác đó thì nhớ nộp đơn theo quy định nhá.’’

Xong việc. Tôi vẫy tay bâng quơ rồi rời đi thì một mùi hương dịu nhẹ, ngọt ngào thoảng qua mũi tôi.

“Senpai! Cảm ơn anh.’’