Món đầu tiên mà tôi động vào là bánh mì kẹp xúc xích—sự hòa quyện của tương cà và phô mai được cuộn lại bên trong chiếc bánh mì thơm, mềm. Hương vị ngọt ngào và đậm đà lan tỏa trong miệng tôi.
Kế đến là phần chính của bánh—xúc xích. Nó vừa mặn vừa ngọt và còn có chút hương thơm của thịt hòa lại với nhau. Ngon tuyệt cú mèo luôn.
“Bộ ai cũng hạnh phúc khi ăn bánh mì như thế à?’’
“Thì em cứ thử đi là biết. Thú thật thì anh thấy thứ đáng giá nhất khi sống ở đây là cái tiệm bánh dưới tầng đó đấy.’’
Nghe tôi nói vậy xong, em ấy liền cắn một miếng lớn lên cái bánh của mình.
Cái cách mà em phồng má lên khi ăn đó trông hệt như một con chuột hamster vậy.
Đặt tay lên má mình rồi một tiếng mmm~ ngon đầy thỏa mãn toát ra khỏi miệng em. Giờ đây trông em không giống với ‘chuyên gia trong lĩnh vực’ ở công ty tí nào mà giống với những cô gái cùng độ tuổi của em ấy hơn.
…Mà khoan, sao mình lại đi ăn sáng ngoài hiên nhà vào giữa hè với hậu bối cùng chỗ làm chứ nhỉ?
“Senpai nè, anh không tính đi biển sao? Đây là mùa hè đó, anh hiểu mà phải không, là mùa hè đó!’’
“À…’’
Ánh nắng xuyên qua tán mây mà chiếu rọi xuống da tôi.
“Oh, um… anh không cần phải trả lời đâu nếu đó là lí do cá nhân…’’
“Cũng không có gì cả đâu, chỉ là do trời nóng quá thôi nên anh không muốn rời khỏi phòng mình vào ngày nghỉ.’’
“Này! Trả lại em nỗi lo cho anh ban nãy đây!’’
Lờ đi cô nàng hậu bối còn đang ồn ào, tôi ăn đến cái bánh tiếp theo mà mình mua. Yup, cái bánh kẹp giăm bông với trứng này cũng khá ngon ấy chứ.
“Thế em thì sao? Em cũng không tính đi biển với bạn trai hay bạn bè hoặc đồng nghiệp gì à?’’
“Hể—ai biết ha~!’’
Em nhếch mép lên cười tinh nghịch. Má nó, em ấy lại trêu mình nữa rồi.
“Mà hẳn cũng khó khăn cho em khi suốt ngày được người ta chú ý đến ha.’’
Tôi uống một ngụm cafe, kết thúc chủ đề này ở đây—ngay cả trong thời tiết nóng nực, tôi vẫn thích uống cafe nóng hơn.
Nuốt xong ngụm cafe, mồ hôi tôi lại úa ra. Chắc tí phải đi tắm lại thôi.
“Hmm, vậy là anh không có làm gì vào hè này đúng không senpai?’’
“Có, anh bận chơi game và ngủ rồi.’’
Em ấy buộc chiếc túi bánh rỗng lại rồi vung vẩy nó lên. Bộ em là trẻ con à?
“Mà nè senpai. Nếu chúng mình lại gặp nhau vào sáng sớm như này thì anh có thể ăn sáng cùng với em tiếp không?’’
“Ờ…’’
Tôi định từ chối ngay lập tức nhưng mà kí ức về gương mặt cô đơn của em ấy lại hiện lên tâm trí tôi.
Em ấy cũng không phải dạng bát nháo nơi công sở—em là kiểu người luôn âm thầm hoàn thành công việc của mình.
“…Chỉ thỉnh thoảng thôi nhá. Thỉnh thoảng thôi.’’
Ánh mắt em mở to vì ngạc nhiên, sau đó khóe miệng em khẽ cong lên. Má em cũng ửng đôi chút hồng, có lẽ là do trời nắng.
“Yay! Em biết là anh sẽ đồng ý mà senpai!’’
Như đóa hướng dương rực rỡ dưới ánh nắng, nụ cười của em ấy thật chói lóa. Như thể ánh sáng nơi em đứng có lẽ không chỉ từ mỗi mặt trời vậy, nó khiến tôi có đôi chút phải nheo mắt mình lại.
