Đêm thứ sáu cuối cùng cũng đến.
Thông thường, tôi sẽ lại bắt đầu một cuối tuần thảnh thơi của mình—tự thưởng cho bản thân mấy lon bia trong phòng mà xem phim, xong thiếp đi lúc nào không hay trước cả khi bộ phim kết thúc.
Nhưng tối nay, tôi đã có hẹn.
Tắm rửa xong xuôi, tôi lấy bia từ tủ lạnh ra—vị chanh chắc cũng khá ổn cho đêm nay.
Còn về mấy món ăn kèm thì: một ít karaage đông lạnh, một củ dưa chuột muối và vài miếng đậu phụ. Một suất ăn khá ổn áp ấy chứ!
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Tôi mở hé cửa hiên ra và ngay lập tức nhăn mặt vì sự chênh lệch nhiệt độ và độ ẩm so với trong phòng.
“Ah, senpai~! Chào buổi tối!”
“Em đợi ở đây lâu rồi à?’’
Một Shiraho quen thuộc đang lười nhác thò tay ra ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn bầu trời.
Má nó chứ. Mình đã định thong dong cho buổi tối nay rồi mà…
“Thôi nào senpai, anh nên chào em trước chứ.’’
“Rồi rồi, chào buổi tối.’’
“Anh cũng không cần phải nói với em chữ ‘rồi’ hai lần đâu mà~!’’
Tôi lờ đi trong khi em ấy bĩu môi mà bắt bẻ lại, rồi sau đó bật nắp lon bia của mình lên.
Một tiếng xì vang lên, theo sau đó là các bọt khí trào ra.
Trong thoáng chốc, một làn gió mát rượi thoảng qua khiến màn đêm này dịu bớt đi cái nóng của mùa hè.
Có lẽ bởi vì chỗ ở của chúng tôi cũng hơi cách xa trung tâm thành phố một tí nên có thể ngắm nhìn thấy các ngôi sao từ đây.
Thưởng thức đồ uống dưới bầu trời sao với một cô nàng xinh đẹp—nếu đây mà là một dạng dịch vụ thì có khi kiếm được kha khá tiền đấy nhỉ.
Thật là ý tưởng ngớ ngẩn mà. Tôi đưa lon bia của mình lên môi.
“Nè! Cụng lon với em đi chứ! Em đã đợi rất lâu rồi đấy!’’
Như lần trước, em lại đưa lon bia qua phía hiên nhà tôi.
Có vẻ em ấy có thói quen uống bia của mấy ông già ha… mà kia là hãng bia cao cấp à.
“Rồi, cheers. Giờ thì để anh uống tử tế đi.’’
Tôi dơ lon bia lên cụng vô không khí—như kiểu bây giờ người ta vẫn thường dùng các thiết bị không dây vậy—mà kiểu cụng này cũng khá phổ biến trong mấy buổi tụ họp ngày nay mà.
Với một đêm tĩnh mịch như này, việc cụng lon mà không vang ra tiếng động thì sẽ hợp lí hơn.
Thứ đầu tiên tôi cho vào miệng là một ngụm bia lớn. Hương chanh nhanh chóng lan tỏa ra và tôi ợ lên một hơi nhỏ.
Em ấy nhìn tôi với đôi mắt chớp chớp.
“Senpai, anh lúc nào cũng làm gương mặt ‘woa, đã thật đấy~!’ khi uống nhỉ.’’
“Thì cũng đúng thôi. Nhất là sau khi anh bị công việc quật cho tơi tả chứ.’’
Làm một ngụm bia sau khi mệt mỏi về nhà từ chỗ làm vẫn luôn là một cái gì đó sảng khoái mà.
“Vậy sao lại mời anh hôm nay?’’
“Ý anh là sao, senpai~?’’
Vẫn lấp lửng trong trạng thái vô tư đó, em ấy nghiêng đầu trông như thể không biết chuyện gì cả vậy.
“Về buổi nhậu này này. Em đã hẹn anh vào thứ sáu này thây, nhớ không đó?’’
“Senpai, này là do anh nói không có kế hoạch gì mà~!’’
Dự báo thời tiết đêm nay: trời quang mây tạnh và có trăng tròn.
Chiếc lon vàng trong tay em ấy lấp lánh lên dưới ánh trăng với mỗi chuyển động của ẻm.
May thay chẳng có ai đi qua con đường chật hẹp ở bên dưới này cả. Em tựa vô thành cửa sổ mà nhìn xuống tôi—không biết quang cảnh này nhìn từ bên ngoài thì sẽ ra sao nhỉ.
“Thì cũng không có gì to tác cả đâu! Em chỉ thấy khá thú vị khi có một anh chàng đồng nghiệp lại sống ngay đối diện nhà mình thôi mà, vậy nên em đã nghĩ là nên mời anh uống cùng.’’
Ánh mắt em ấy không nhìn thẳng vô tôi. Như thể có một điều gì đó trong nét mặt em vậy—một cảm giác cô đơn tĩnh lặng mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Bluetooth