Hậu bối giỏi giang sống đối diện nhà tôi chỉ muốn được chiều chuộng qua hiên nhà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 03

Ngày hôm sau vụ việc ở hiên nhà, tôi nhận ra bản thân đang ở trên tàu điện, dụi đôi mắt vẫn còn đang dính chặt lại vì buồn ngủ của mình mà lắc lư theo chuyển động của con tàu.

Tối qua sau khi trở lại vào phòng, tôi liền úp mặt lên giường ngay và luôn.

Thế quái nào mà một thằng con trai có thể được bắt chuyện bởi một nữ đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn mình chỉ vì anh ta đang uống bia một mình ngoài hiên nhà chứ?

Thành thật mà nói, tôi không hiểu cái cơ cấu quyền lực ở bên phòng kế hoạch, cho nên tôi không muốn dính líu tới họ ngoài công việc cho lắm. Tôi không muốn vô tình tạo ra kẻ thù cho mình đâu.

Tôi bước đi trên con đường lát đá để tới văn phòng làm việc.

Nơi này không nằm trong quận trung tâm nhưng phố xá vẫn khá là sạch sẽ và đủ để lọt vào top những nơi có môi trường làm việc tốt nhất.

Mà cho cùng thì cũng không phải vấn đề nơi làm việc của bạn như nào mà là bạn làm được công việc gì thôi.

“Chào buổi sáng, senpai!’’

Một giọng nói ngọt ngào gọi tôi lại từ đằng sau và cùng với đó là một áp lực bất ngờ đè nặng lên vai tôi.

Khi tôi quay lại thì em ấy đã ở đó—cô nàng hậu bối đã khiến tôi phải đau đầu.

“Chào buổi sáng. Nay em đến sớm thế.’’

“Em thường hay đến sát giờ hơn cơ, nhưng mà không hiểu sao sáng nay em lại tỉnh táo hơn mọi khi nên đã đến sớm đó.’’

Phòng tổng vụ thường là bên phải đến sớm hơn mọi phòng ban khác vì chúng tôi phải sắp xếp lại đồ đạc và chuẩn bị những thứ cần làm cho buổi sáng.

Ngược lại, bên phòng kế hoạch thường toàn đến trước năm phút so với giờ chấm công nên toàn quen thuộc với những bước chân vội vã hơn.

Mà chỉ cần bạn đến trước 9:01 là đã an toàn rồi.

Tôi tăng tốc lên và nới rộng khoảng cách giữa chúng tôi ra nhưng ẻm vẫn cố bắt kịp với tôi.

“Senpai, anh đi nhanh quá đó!’’

“Ừ thì anh muốn giữ một chút khoảng cách giữa hai đứa đó.’’

“Tại sao chứ? Đi cùng nhau đi mà!’’

Tôi đã gần như đang chạy bộ luôn rồi. Này! Đừng có làm nhăn cái áo của anh chứ.

“Nếu có ai đó bắt gặp anh đang nói chuyện với em trong khi bọn mình còn không có giao tiếp gì lúc trước thì bọn họ sẽ bắt đầu đồn thổi đó. Anh chỉ muốn sống một cuộc đời công sở yên bình mà không dính líu tới những rắc rối không đáng có mà thôi.’’

“Ehh~ nhưng mà trông chuyện đó có vẻ thú vị ấy chứ?’’

“Em phiền thật đấy.’’

Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc và dần đi chậm lại vì nghĩ rằng có khi chúng tôi sẽ thu hút sự chú ý hơn nếu tiếp tục làm thế trên vỉa hè.

Xem nào… lịch trình hôm nay vẫn sẽ là các công việc thường nhật, à có thêm một phiên họp và có lẽ mình còn phải kiểm tra lại hàng tồn kho nữa.

Cố thoát khỏi cô hậu bối đang đi bộ bên cạnh tôi mà nói không ngớt này, tôi nhẩm lại lịch trình hôm nay của mình trong đầu. Thứ năm đúng là một gánh nặng cho cơ thể mà.

“Nè, anh có đang nghe không đó!?’’

“Xin lỗi, anh đang nghĩ vu vơ về công việc thôi.’’

Trước cả khi tôi nhận ra, chúng tôi đã đến trước cổng tòa nhà văn phòng. Bởi vì phòng ban chúng tôi ở chung tầng nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi chung thang máy với em ấy.

Haiz, thế là đi luôn buổi sáng yên bình rồi.

“Ooh~! Em là người đầu tiên đến phòng kế hoạch nè!’’

“Phải rồi ha, mấy người toàn đến sát giờ mà.’’

“Có lẽ lần sau em cũng nên đến công ty sớm ha… Bởi vì có anh ở đây đấy, senpai.’’

Làm ơn đừng. Nếu em mà còn đến sớm thế thì sự bình yên mỗi sớm mai của anh sẽ đi tong mất.

“Ah, nhưng mà em lại kém trong khoản dậy sớm lắm!’’

Em ấy cười tinh nghịch còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, anh đi đây.’’

Bước vào văn phòng của mình, nơi ánh đèn và điều hòa đã được bật sẵn, tôi vẫy tay chào lại một cách miễn cưỡng trong khi em ấy với gọi tôi, “Hẹn gặp anh vào thứ sáu nha~.’’