Phòng kế hoạch. Đây là niềm tự hào của công ty chúng tôi và cũng là nơi quy tụ của những chiến binh dày dặn kinh nghiệm nhất.
Những từ ngữ như lười biếng hay thỏa hiệp đều không nằm trong từ điển của họ.
Tất cả bọn họ đều khá cởi mở trong giờ nghỉ nhưng một khi đã vào công việc, họ sẽ hóa thành những con quỷ thực thụ.
Làm lại? Ai quan tâm chứ, cứ làm thôi. Thực sự thì nó còn làm tôi cảm thấy tiến xa hơn đấy. Họ ám ảnh công việc của mình tới mức đó đấy… Không, có khi còn hơn cả thế, họ trông như điên dại lên vì nó thì đúng hơn.
Phòng tổng vụ và phòng kế hoạch ở công ty tôi nằm kế bên nhau nhưng dường như tôi có thể cảm thấy nhiệt độ tỏa ra ở bên đó luôn cao hơn hai đến ba độ so với bên chúng tôi vậy.
Và trong số những chiến binh tinh nhuệ đó, có một ngôi sao mới nổi, người mà đã lần lượt vượt qua các tiền bối của mình bằng năng lực thực sự và đạt tới đỉnh cao trong hàng ngũ phòng ban chỉ với vài năm.
Cô nàng đó hiện đang lười biếng nghiêng người qua hiên nhà mình—Shiraho Yo.
“Ooh~ là anh sao, senpai~?’’
Em ấy gọi tôi với tông giọng dài và khàn.
“Anh không ngờ người sống đối diện với anh lại là em đấy, Shiraho.’’
“Em cũng bất ngờ lắm nè.’’
Không biết đã bao lâu rồi chúng tôi mới nói chuyện với nhau nữa? Có lẽ là một vài tháng chăng?
Tôi nhớ là chúng tôi từng làm việc với nhau trong vài dự án rồi… Nhưng tôi không nghĩ là em ấy có nhớ lấy tôi đâu.
“Vậy là senpai, anh luôn uống bia ngoài hiên như này à?’’
Nên nói thẳng ra không nhỉ. Coi như việc này chưa từng xảy ra, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau và không có gì xảy ra cả.
“Thì cũng thỉnh thoảng thôi.’’
“Hẳn là phải tuyệt lắm ha, hiên nhà em bé xíu à. Em chỉ có thể đứng đây để uống thôi đó.’’
“Vậy thì lần sau em chuyển tới nơi nào rộng rãi hơn đi. Nó sẽ thoải mái hơn thôi.’’
Không khí ẩm ướt đang làm ấm lon bia của tôi. Tôi nghĩ mình đã nhâm nhi đủ rồi nên tôi liền nốc nốt phần bia còn lại với một ngụm lớn.
“Ooh~ trông ngon thật đó~! Giờ anh làm em cảm thấy cũng muốn uống bia rồi nè…’’
Em ấy vỗ tay lại rồi sau đó quay lại nhà rồi trở ra với một lon màu vàng trên tay.
Với động tác mở dứt khoát, em ấy bắt chước tôi nốc liền một hơi lon bia.
Và rồi, em đặt chiếc lon của mình lên hiên nhà tôi.
“Nè.’’
“Ehh~ thôi nào, có sao đâu mà~. Chỗ này rộng rãi hơn mà. Cho em mượn một ít không gian đi.’’
Em ấy bĩu môi tình nghịch rồi cười lớn.
Đôi mắt sắc bén mà ẻm luôn mang khi đi làm bây giờ đây trông thật dịu dàng và lười nhác, hoàn toàn không để ý đến gì cả.
“Em cũng có hiên nhà riêng mình mà đúng không? Uống ở bên đó đi.’’
“Op, đáng sợ quá đó. Sao anh biết được cách bố trí bên phòng em vậy chứ?’’
“Im đi. Anh đã xem qua sơ đồ mặt bằng của cả hai tòa nhà trước khi quyết định nơi ở rồi.’’
Căn hộ của tòa nhà em ấy có hướng chiếu sáng hoàn hảo và có một bố cục lí tưởng… nhưng nó lại quá tầm ví tiền của tôi.
Điều này cũng cho thấy hậu bối của tôi kiếm được hơn tôi bao nhiêu rồi đấy.
Cái hệ thống khuyến khích chết tiệt đó.
“À phải rồi, senpai.’’
Cô nàng hậu bối láu lỉnh cầm lấy lon bia của mình lên và nói.
“Hmm?’’
“Thứ sáu này anh có rảnh không?’’
Thứ sáu à… Oh, phải rồi. Có lịch đi công tác của giám đốc điều hành vào tuần tới nên tôi phải điều chỉnh lại lịch trình của họ. Nếu tôi có thể gộp nó lại với công việc khác thì có khi tôi có thể về nhà trước chín giờ…
“Có lẽ lại là làm việc thôi. Anh đoán thế.’’
“Anh nên nói là ‘không có việc gì cả’ chứ. Anh cứng đầu thật đó.’’
Em ấy dựa tay lên khung cửa sổ mà nhìn tôi.
Đôi môi hơi mím của em trông thật yếu ớt dưới ánh trăng.
Có lẽ em ấy đã tẩy đi lớp trang điểm của mình. Trông mặt em như trẻ hơn, cứ như là trẻ con vậy—một vẻ ngây thơ lạc lõng giữa màn đêm.
“Lần sau chúng ta lại làm như thế này nhé senpai. Em sẽ khao anh một lon bia.’’
