Hậu bối giỏi giang sống đối diện nhà tôi chỉ muốn được chiều chuộng qua hiên nhà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 17

“Thế mua cái gì đây?’’

Trước cả khi nhận ra, tôi đã bị lôi vào trong trung tâm thương mại rồi và giờ thì đang đứng trên thang cuốn. Em ấy đứng bậc trên còn tôi thì đứng bậc dưới, một vị trí có hơi khó để nói chuyện với nhau.

“Oh senpai. Đây là mùa hè và chúng ta sẽ đi biển đó! Không phải quá rõ ràng sẽ là nó rồi sao?’’

“Nhưng chuyến này đi là vì công việc cả mà?’’

Theo như những gì tôi nhớ thì chuyến công tác này là để chụp ảnh người mẫu. Bọn họ có thực sự cần mình ở đó không vậy? Mà mình phải làm cái gì ở đó chứ?

“Đâu phải cứ chỉ ‘đi làm mỗi công việc xong rồi về’ chứ senpai! Bọn mình sẽ được ra biển đó! Đó mới là phần tuyệt nhất của chuyến đi này!’’

“Awww…’’

Đừng có xem thường kẻ chỉ biết đi làm xong rồi về nhà này. Nếu giờ tôi mà ra biển thì khéo tôi sẽ tan chảy ra đấy.

Cô hậu bối của tôi nhảy vọt cái ra khỏi cái thang cuốn một cách nhanh nhẹn và rồi tôi theo sau, chào tạm biệt với cái thang tự động kia.

Sau khi ra khỏi cái thang cuốn dài đằng đẵng kia, một loạt các cửa hiệu quần áo xếp sát sịt nhau mà kéo dài ra hiện lên trước mắt tôi. Đây không phải là nơi dành cho một ông chú đã gần ba mươi tuổi như tôi. Ánh sáng phản chiếu từ những con người lộng lẫy đang dạo bước quanh đây như muốn thiêu rụi đôi mắt tôi vậy. Tôi gần như hiểu được cái cảm giác gã đàn ông đeo kính râm đứng bên kia khi gọi mọi thứ là ‘rác’ luôn mà.

“Đừng làm vẻ mặt đó chứ. Em biết là anh thấy có chút khó chịu khi mà mọi người toàn diện đồ tử tế quanh đây mà.’’

Shiraho cười nhẹ rồi tiếp tục bước đi. Em cũng đang diện đồ cả đó.

Má nó thật, nếu mình mà bị bỏ lại ở đây khéo mình sẽ trông như là kẻ đáng ngờ mất.

Tôi nhanh chóng đi theo em ấy.

“Em đang tính mua một bộ đồ bơi mới cho mình và có khi anh cũng không có đồ bơi nhỉ, nên là em cũng tính mua cho anh một bộ cả luôn.’’

Nếu biết là sẽ đi mua đồ bơi thì mình đã từ chối quách luôn cho rồi.

Tôi không thể để bản thân trông khả nghi được nên đành rê những bước chân nặng nề đi theo em ấy.

Cửa hàng mà em chọn vô trông có vẻ đơn giản đến ngạc nhiên. Tôi nghĩ rằng em ấy sẽ chọn mấy cửa hàng trông có vẻ phá cách hơn thế này cơ.

Em cảm thấy anh đang nghĩ xấu về em đấy…

Có vẻ em ấy nhận ra điều đó.

“Anh không có nghĩ gì đâu. Mua gì thì mua nhanh đi. Cảm giác lạc lõng trong anh đang đạt tới đỉnh điểm rồi đây này.’’

“Cũng chả sao đâu nếu anh còn ở gần em mà! Hơn nữa, anh nghĩ em rủ anh đi cùng là để làm gì chứ?’’

Em ấy tiến sâu hơn vào trong cửa hàng. Bị vây quanh bởi toàn quần áo phụ nữ khiến tôi có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó phạm pháp vậy.

“Thì còn gì ngoài làm khuân vác nữa đâu?’’

“Không có nha! Là để anh chọn cho em một bộ đồ bơi đó senpai.’’

Em ấy bỗng dừng bước, với lấy vài bộ bên giá treo quần áo rồi dơ chúng về phía tôi.