Hậu bối giỏi giang sống đối diện nhà tôi chỉ muốn được chiều chuộng qua hiên nhà.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Web Novel - Chương 19

Sau cùng thì Shiraho đã bảo rằng em ấy muốn chọn thêm vài bộ nữa nên liền đá tôi ra khỏi cửa hàng. Ánh nhìn dòm ngó từ mấy người xung quanh khiến tôi có chút không thoải mái. Tôi đoán là việc một ông chú làm công ăn lương gần ba mươi như tôi mà lảng vảng gần tiệm quần áo phụ nữ như này có hơi kì lạ thật.

“Senpai! Cảm ơn anh vì đã đợi!’’

Shiraho xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, trên tay mang chiếc túi có in hình logo mà tôi không biết phải đọc ra sao.

“Có vẻ em đang có tâm trạng tốt ha.’’

“Đương nhiên rồi! Tất cả đều nhờ vào một senpai thờ ơ nào đó đã đi cùng với em đó.’’

Em ấy khẽ hếch mũi mình lên đáp lại một cách nhanh nhảu. Có vẻ em hay làm động tác đó khi thấy tự mãn nhỉ. Trông nó cũng khá buồn cười đó, nhưng có lẽ là tôi không nên nói với em ấy thì hơn.

“Thế thì kì lạ thật đó. Senpai mà anh biết duy nhất lại là người rất thân thiện và tài giỏi trong công việc cơ…’’

“Anh nghiêm túc đấy à!’’

“Miễn bình luận.’’

Tôi vẫy tay mình để né tránh những đòn phản công từ em. Làm ơn đừng có mà nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy?

“Vậy em có một phần thưởng cho senpai hoàn hảo tự xưng đó đây.’’

Mình cá là em ấy sẽ nói “Đó là anh vừa được ngắm em mặc đồ bơi!’’ cho coi.

“Oh? Anh nghĩ đó là một phần thưởng sao! Senpai, anh trở nên biến thái từ lúc nào thế?’’

“Im đi! Đừng có mà bắt bẻ nữa!’’

Tiếng đôi giày lười của em khẽ kêu lên mỗi khi di chuyển.

“Đó là sai lầm của anh khi đã sơ hở trước mà đúng không?’’

Em ấy bước lên trước, chân có vẻ tung tăng hơn hồi nãy, dần bỏ lại tôi phía sau.

Trời vẫn còn sáng khi chúng tôi rời khỏi văn phòng nhưng giờ thì màn đêm đã buông xuống hoàn toàn rồi.

“Em thực sự có một phần thưởng cho anh đấy.’’

Em ấy vừa tiếp tục bước đi vừa nói. Không biết là gì đây nữa?

Tôi sẽ không bao giờ nói nó ra nhưng việc em giúp tôi khi bị ốm ngày hôm bữa đã là phần thưởng quá đủ cho tôi rồi. Không chỉ vì những nhu yếu phẩm em mang qua cho tôi mà còn vì tấm lòng tốt bụng của em nữa.

Món quà bí ẩn đó của tôi có vẻ vẫn chưa được tiết lộ kể cả khi chúng tôi đã lên tàu. Cuối cùng, bọn tôi cũng đến được sân ga gần nhà mình nhất rồi rời khỏi cổng soát vé mà hướng về nhà. Nghĩ lại thì, bọn mình cũng chưa bao giờ đi bộ về nhà chung như này nhỉ?

“Muốn ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đây không?’’

“Cũng ổn á anh. Em cũng cần phải mua gì đó ăn tối nữa.’’

Âm thanh của côn trùng mùa hè vang vọng quanh chúng tôi. Thực sự… đây là cái gọi là đêm hè nhỉ. Vẫn chưa đến mức để gọi là đêm hè ở vùng nhiệt đới được nhưng cái luồng không khí ẩm thấp này vẫn không dịu bớt đi kể cả khi trời đã nhán nhem tối.

“Oh, nhìn kìa senpai. Trăng khuyết hôm nay trông đẹp ghê ha.’’

Shiraho chỉ tay lên bầu trời. Tôi chưa bao giờ nhìn lên trời khi đi bộ về nhà một mình nên tôi thường bỏ sót những cảnh đẹp tự nhiên này.

“Phải ha.’’

Tôi đáp lại một cách hờ hững.

“Anh có phải kiểu người mà không hay ngước nhìn lên bầu trời không senpai?’’

Em, người mà lúc nãy còn đi trước, giờ đã quay lại nhìn tôi.

Tôi khá bất ngờ khi em ấy lại đoán trúng những gì mà tôi vừa nghĩ.

Mặc vù vầng trăng có vẻ mảnh khảnh nhưng nó trông vẫn thật sáng ngời. Bờ môi của em hiện lên đỏ mọng dưới ánh trăng.

“Vậy thì ít nhất khi đi với em, hãy cùng nhau ngắm sao trời nha?’’

Đôi môi em khẽ cong lên, mỏng manh và đẹp đẽ tựa như thứ đang nổi bồng bềnh trên trời kia, thật hợp với mùa hè mà. Tôi không thể nào rời mắt khỏi nó.