Tôi thực sự rất mệt mỏi. Áp lực từ công việc và nỗi lo về tương lai đang đè nặng lên đôi vai tôi.
Cũng đã được vài năm trôi qua từ khi tôi bị ném vào thế giới tư bản của người lớn mà chưa hề chuẩn bị gì. Niềm vui duy nhất của tôi trong tuần là dạo quanh phố xá vào buổi tối và nhâm nhi vài lon bia.
Tôi đã 28 tuổi rồi, vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái. Tôi cũng hiếm khi gặp lại bạn bè hồi đại học của mình, khéo một năm chỉ có một lần thôi ấy chứ.
“Mai lại phải đi làm sao, hà… Trời cũng nóng quá thể ra.’’
Tôi đang làm trong một doanh nghiệp lớn… hay đúng hơn là một trong những công ty con của nó.
Chúng tôi chủ yếu tiếp nhận các công việc về lên kế hoạch và quan hệ công chúng. Cơ bản thì chúng tôi sẽ phải làm hầu hết mọi loại công việc.
Thỉnh thoảng chúng tôi còn hợp tác với bảo tàng hoặc các nghệ sĩ cho triển lãm, chạy quảng cáo hay thậm chí là cả đi quảng bá sản phẩm cho công ty mẹ ở một vài hội chợ nữa.
Tuy nhiên tôi không phải là người thuộc bộ phận lên kế hoạch mà là bên tổng vụ, nên là công việc chính của tôi sẽ là hỗ trợ mọi người ở bên ngoài hiện trường.
Vận chuyển, đặt phòng khách sạn, bố trí thiết bị, mua sắm vật tư, giao thiệp với bên trụ sở chính—chỉ cần bạn đề ra, chúng tôi sẽ xử lí nó.
Mà so với bên lên kế hoạch hay thiết kế quảng cáo, tôi lại thấy ở đây có phần dễ chịu hơn.
Luôn có một sự khác biệt lớn giữa việc duy trì những thứ sẵn có và việc tạo ra ý tưởng mới mà.
Vào thời điểm bận rộn thì việc phải tăng ca qua đêm ở công ty cũng không phải gì kì lạ cho lắm nhưng trong hoàn cảnh bình thường này thì tôi có thể về nhà trước cả khi chuyến tàu cuối dừng chạy.
Bật đèn phòng mình lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Giờ đang là cao điểm của mùa hè. Bộ đồ công sở này của tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tôi bỏ cặp của mình xuống, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ra rồi thay lên mình chiếc áo phông và quần thể thao ở nhà.
Cũng hơn mười giờ tối rồi. Vẫn còn chút ít thời gian để tận hưởng buổi tối sau hàng giờ làm việc nhỉ… mặc dù đó có lẽ chỉ là suy nghĩ viển vông.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Tôi với lấy ít đồ nhắm và một lon bia mà tôi đã mua ở cửa hàng tiện lợi rồi đi ra ngoài hiên nhà mình.
Với căn hộ dành cho một người ở này, hiên của nó lại rộng rãi đến bất ngờ. Nó có thể kê một chiếc ghế gấp và một cái bàn nhỏ ra đó mà vẫn còn chỗ trống.
Theo lí thì đây sẽ là một nơi thư thái mà bạn có thể thưởng thức đồ uống của mình và ngắm nhìn bầu trời—nhưng rất tiếc, chỗ ở này của tôi lại không như thế.
Bởi vì cửa sổ của căn hộ hàng xóm thực sự nằm sát rạt đối diện với căn của tôi.
Tôi cũng không biết cái loại ‘thiết kế chung cư’ nào mà như này, nhưng nghiêm túc mà nói, ai đã xây mấy cái căn hộ sát sịt nhau như này vậy?
Ít nhất thì tôi cũng không phải chạm mặt với hàng xóm bên đối diện này. Đó có lẽ là điều may mắn duy nhất rồi.
Có lẽ là nhờ vào kiểu thiết kế thiếu thuận tiện này mà giá căn hộ của tôi lại rẻ bất ngờ so với vị trí trung tâm thành phố của nó.
Đó cũng là một trong những lí do mà tôi chọn nơi này.
Mọi người thường nói đêm hè thường rất đặc biệt—và đêm nay, một đêm trăng tròn trịa như cục mochi, rực sáng trên bầu trời.
Tôi ngồi tắm trăng hay bất cứ thứ gí đó tương tự mà các bạn muốn gọi—tôi không quan tâm lắm. Tôi bật nắp lon bia lên trong khi ngồi tựa vào ghế.
Tiếng xì của lon bia vang lên bên hiên nhà và các bọt khí nổi lên trào ra khỏi lon.
Điều này thật tuyệt vời mà.
Tôi chậm rãi nhấp từng ngụm bia và bốc lấy vài miếng đồ nhấm bên cạnh thì bỗng nhiên, có một ánh sáng phát lên qua cửa sổ từ căn hộ đối diện với tôi.
Với ánh đèn đô thị và ánh trăng chiếu rọi, nơi này khá sáng sủa.
Cửa sổ bật ra rồi một cánh tay mảnh khảnh, nhợt nhạt ló ra. Sau đó là mái tóc đen dài ngang vai, được cắt tỉa gọn gàng ở phần đuôi xuất hiện.
“Ah!’’
“Ah!’’
Cả hai chúng tôi đều bất ngờ thốt lên cùng lúc.
Cô ấy hẳn cũng đã để ý thấy tôi rồi.
Trông có vẻ là vừa mới tắm xong, má cô ửng hồng với hàng mi khẽ rũ xuống che đi đôi mắt của mình. Đôi môi cô mềm mại và nhạt màu.
“…Huh?’’
Tôi không thể che đi nỗi bất ngờ này bởi vì người mà xuất hiện trước mắt tôi lại là Shiraho Yo—một hậu bối của tôi ở bên phòng kế hoạch.
