Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 02: Khi mọi thứ bắt đầu trôi chảy - Chương 2-10: Mọi chuyện đã được giải quyết?

Giờ đóng cửa của quán cà phê đáng lẽ đã qua từ lâu, nhưng đèn vẫn sáng choang. Ngay khi tôi vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

「Thằng nhóc ngốc này! Anh mày lo chết đi được, biết không hả!」

Master là người gắt lên đầu tiên.

「A, Asou! Tao xin lỗi mày! Tất cả là tại tao... tại tao! Bạn chí cốt ơi, xin hãy tha thứ cho lỗi lầm của thằng bạn này—!」

Kế đến, Shin ôm chầm lấy tôi, cứ như sắp khóc đến nơi.

「Đ-Đồ ngốc! Bỏ ra, kinh quá đi.」

「Lần sau tao sẽ bao mày mười cái bánh mì kẹp nhím biển chuối nên tha cho tao đi mà!」

「R-Rồi, tao biết rồi nên bỏ ra đi. Tao mệt rã rời rồi.」

Trong lúc tôi đang cố gỡ Shin ra, Shougo, người vẫn đang chườm đá lên chỗ mặt bị sưng, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía tôi từ quầy bar. Bên cạnh cậu ta là Iori. Không biết hai người họ có nói chuyện gì không, nhưng Iori vẫn quay lưng lại, còn Shougo thì trông có vẻ rất khó chịu.

「Ủa, về được rồi cơ à. Tưởng đi luôn rồi chứ, chán thật.」

Giọng điệu của cậu ta vừa mỉa mai vừa như thật lòng, khiến tôi không khỏi bực mình.

「Ồn ào quá. Chẳng phải tại mày yếu nên mới ra nông nỗi này sao.」

「Mày nói tao yếu á?」

Rầm, Shougo đứng bật dậy khỏi ghế, lườm tôi.

「Hả? Sự thật rành rành ra đó còn gì? Tao còn phải chạy bán sống bán chết khỏi cảnh sát đây này.」

「Mày nói chuyện với ai đấy hả. Ngon thì nhào vô?」

Nói rồi, Shougo đặt túi đá xuống, tiến đến đối mặt với tôi.

Không khí trong quán cà phê đêm trở nên căng như dây đàn. Shin, Mashimo Shino, và cả Nakama-san đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt căng thẳng. Chỉ có Master là nhún vai ra chiều “bó tay”.

Cái quái gì thế này? Phiền phức cũng phải có giới hạn chứ. Mình đã mệt rã rời, lại còn liều mình bảo vệ bọn họ, tại sao lại phải nghe những lời này cơ chứ.

「……Shougo. Dừng lại đi.」

Ngay lúc bầu không khí sắp vỡ tung, giọng nói lạnh như băng của Iori đã dập tắt cuộc ẩu đả của chúng tôi. Hiếm thấy ở em, nhưng ngữ điệu đó không hề có ý can ngăn, mà giống như đang khiển trách cậu ta hơn. Em không nhìn về phía này, chỉ chăm chú nhìn ly nước trên quầy. Vì em đang quay lưng về phía tôi nên tôi không thể thấy được vẻ mặt của em.

Shougo ngạc nhiên nhìn Iori, nhưng em vẫn không quay lại. Cậu ta chậc lưỡi một cái rồi nói:「Bố mẹ lo, tao về trước đây」, đoạn cứ thế rời khỏi quán. Cánh cửa bị đóng sập lại một cách thô bạo, khiến chiếc chuông kêu leng keng một tiếng to hơn thường lệ.

「……Cái quái gì thế, thằng đó.」

Tôi hỏi Shin như thể muốn được giải thích, nó liếc nhìn Iori một cái rồi nhún vai đáp:「Hình như có nhiều chuyện lắm?」. Thì tao đang muốn hỏi cái “nhiều chuyện” đó là gì đây này.

「Này, Asou-kun. Mà chuyện cảnh sát là sao thế? Sau đó đã xảy ra chuyện gì vậy?」

Mashimo Shino lo lắng hỏi tôi.

「A, chết rồi...」

Chết dở. Lỡ mồm mất rồi. Tôi đã định giấu nhẹm đi vì nghĩ sẽ làm mọi người lo lắng. Nhưng đã lỡ nói ra rồi thì cũng đành chịu. Tôi giải thích lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe, và đúng như dự đoán, ai cũng choáng váng khi nghe đến chuyện con dao găm dã ngoại xuất hiện. Iori, người nãy giờ vẫn quay lưng lại, cũng đã ngoảnh sang nhìn tôi với vẻ mặt chực khóc.

Cũng phải thôi. Đánh nhau với côn đồ, bị rút dao ra dọa, dính dáng đến cảnh sát, chỉ cần cảnh sát can thiệp chậm một chút nữa thôi là tính mạng của tôi đã gặp nguy hiểm. Chuyện này đã vượt xa một trận ẩu đả thông thường, nó hoàn toàn là một vụ án rồi.

Shin nài nỉ tôi kể chi tiết hơn, nhưng vì thấy phiền phức nên tôi lờ đi, rồi tiến về phía quầy bar nơi Iori và Master đang ngồi. Thú thật, có lẽ tôi chỉ muốn nhanh chóng được nói chuyện với Iori mà thôi.

「Masaki-kun là đồ ngốc… Tớ, tớ đã lo lắm đấy.」

Vừa ngồi xuống ghế, Iori vừa níu lấy vạt áo tôi, đôi mắt long lanh ngấn nước.

Tôi cũng muốn hỏi tại sao Shougo lại tỏ thái độ hằn học như vậy, nhưng bị em nhìn với vẻ mặt sắp khóc thế này thì tôi chẳng thể hỏi được gì nữa.

「Tớ xin lỗi. Tại tớ không chuồn êm được.」

Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, tôi nói vậy, Iori liền lắc đầu nguầy nguậy, tay càng siết chặt vạt áo tôi hơn. Vừa cảm thấy có lỗi, tôi cũng vừa vui vì em đã lo lắng cho tôi đến vậy.

「Mà này cậu… nghe chuyện lúc nãy thì đúng là ngàn cân treo sợi tóc còn gì.」

Master cũng xen vào cuộc trò chuyện với vẻ mặt chán nản.

「Vâng. Thật sự nếu cảnh sát không ra tay kịp thì nguy to rồi. Lúc đó chân em cứng đờ, chẳng cử động nổi. Dù trong đầu đã mường tượng ra cảnh đá bay con dao đi như Thành Long rồi cơ.」

Tôi nói giọng đùa cợt, nhưng thực tế lúc đó tôi hoàn toàn không có thời gian mà nghĩ ngợi, đầu óc trống rỗng. Một bài học nhớ đời. Quả nhiên không nên ra tay.

「Đúng là đồ ngốc mà, cậu. Phải biết quý trọng bản thân mình hơn một chút chứ.」

「Anh nói với bọn họ ấy. Em cũng có định gây sự đâu.」

Tôi liếc mắt nhìn Shin đang nói chuyện gì đó với Mashimo và Nakama-san.

Nhớ lại chuyện lúc nãy, tôi lại thở dài. Mọi xui xẻo đều bắt nguồn từ việc tôi đề nghị đi đến thư viện.

「A, Master. Anh có thuốc dán không?」

Sau khi đã bình tĩnh lại, cơn đau ở tay phải lại bắt đầu nhói lên, thậm chí còn đau hơn lúc nãy.

「Thuốc dán thì chắc có trong hộp cứu thương ở trong kia… Sao thế?」

「Tay phải, hình như em bị chấn thương lúc đấm rồi. Hơi đau một chút.」

Tôi vừa giơ tay phải lên lắc lắc vừa giải thích. Master thở dài ra chiều chịu thua rồi đi vào trong, tôi cứ ngỡ anh sẽ mang hộp cứu thương ra, ai ngờ anh lại đưa nó cho Iori.

「Ể, Iori làm cho tớ à?」

「Ừm. Đưa tay phải ra đi.」

「A, cảm ơn cậu.」

Chắc hẳn Master đã cố tình đưa cho Iori. Những lúc thế này, sự tinh ý đến mức khó chịu của anh chủ quán lại phát huy tác dụng. Dù hơi ngượng, nhưng tôi vẫn chìa tay phải ra theo lời em.

「Đau ở đâu?」

「Chỗ hơi bầm xanh lên này.」

「A, đúng thật này. Vừa xanh vừa sưng lên. Đau lắm nhỉ…」

Bàn tay ấm áp của Iori dịu dàng chạm vào tay phải của tôi. Chỗ được chạm vào đau nhói, nhưng cảm giác được em quan tâm thế này lại khiến tôi vui sướng.

Em dùng kéo cắt miếng thuốc dán cho vừa với chiều rộng của khớp ngón tay, rồi bóc lớp ni lông ra. Sau đó, em dán miếng thuốc một cách khéo léo để không có không khí lọt vào bên trong, rồi cuốn một lớp băng gạc bên ngoài.

「Rồi, xong rồi đó. Tắm xong cậu nhớ dán lại miếng khác nhé.」

「Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu.」

「Không có gì. Nhưng mà, cậu làm lành được với Shin-kun rồi, tốt quá nhỉ.」

Iori khúc khích cười nói. Có lẽ vì an tâm khi thấy được nụ cười thường ngày của em, tôi cũng bất giác mỉm cười theo.

「A… đúng rồi nhỉ. Bọn mình đang giận nhau mà.」

Mấy ngày nay tôi cứ phiền não vì chuyện đó, vậy mà lúc nguy cấp lại quên béng đi mất. Vụ việc lần này, ngoại trừ việc tôi suýt bị đâm ra, thì chắc chắn đã tiến triển theo một chiều hướng tốt. Nếu lúc đó không tình cờ gặp, không biết Shin và mọi người sẽ ra sao, có lẽ chuyện còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Theo một nghĩa nào đó thì cũng tốt, nhưng với tôi thì chẳng tốt chút nào. Shougo trông cũng có vẻ đang tức giận.

「Này, hai đứa tình tứ với nhau thì cũng được, nhưng kể chi tiết hơn cho bọn tao nghe đi chứ.」

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Shin gọi với sang.

Câu nói đó làm Iori đỏ bừng mặt, Mashimo thì hú hét ầm ĩ, còn Nakama-san thì lảng tránh ánh mắt tôi.

Dù ồn ào, nhưng cảm giác cũng không tệ. Cứ như thể mình đã trở thành một người hùng vậy.

「Mọi người. Hôm nay cũng muộn rồi, về đi thôi. Anh sẽ lái xe đưa về.」

Khi đồng hồ đã điểm qua mười một giờ đêm, Master lên tiếng. Anh liếc nhìn Iori một lần, rồi lại quay sang nhìn tôi.

「Masaki và mọi người thì sao?」

Một chuyến thì không chở hết được, Master nói. Xe của anh là xe phổ thông bốn chỗ nên không thể chở hết mọi người được.

「Iori để em đưa về cho. Dù sao từ đây cũng gần.」

「Hiểu rồi, cẩn thận nhé.」

Sau khi tạm thời đưa chúng tôi ra ngoài, Master khóa cửa quán lại, rồi đi lấy xe ở bãi đỗ gần đó. Shin đi theo Master, còn Mashimo và Nakama-san thì đang thì thầm to nhỏ gì đó.

Tôi thấy lạ nên nhìn sang, thì thấy Mashimo đang huých vào sườn Nakama-san và nói:「Này, nhanh lên chứ」. Nakama-san thì hiếm thấy lại tỏ ra lúng túng.

「Làm gì thế? Master và mọi người đi rồi kìa.」

Tôi hỏi thử, Mashimo liền vẫy tay gọi tôi:「Asou-kun, lại đây chút」.

「……Gì thế?」

Tôi miễn cưỡng đi về phía đó, Mashimo liền thúc cùi chỏ vào người Nakama-san như để hối thúc. Đáp lại, Nakama-san tỏ thái độ từ chối:「Thôi, tớ không làm đâu」, nhưng Mashimo đã giật lấy tờ giấy từ tay Nakama-san rồi đưa cho tôi.

「Ể? Gì đây?」

「A, đó là ID LIME của Fumi. Nhớ gửi tin nhắn cho cậu ấy nhé.」

「Đừng có làm chuyện thừa thãi.」

Nakama-san lên tiếng phản đối, nhưng Mashimo có vẻ chẳng mấy bận tâm.

「Đừng bận tâm, đừng bận tâm, Fumi-chan. Phải thành thật với cảm xúc của mình chứ!」

Cô ấy nói một câu khó hiểu rồi mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt rồi cũng đi về phía bãi đỗ xe nơi Master đang đợi. Trong tờ giấy có ghi một thứ có vẻ là ID LIME của cô ấy.

Khi bóng lưng họ đã khuất, không gian giữa tôi và Iori bỗng chìm vào một sự im lặng khó xử. Về phần mình, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã được Nakama-san cho số liên lạc, còn Iori cũng có vẻ đang đứng ngồi không yên.

「Vậy, chúng ta cũng về thôi.」

「Ừm.」

Iori gật đầu với vẻ mặt như thường lệ… nhưng tôi biết tỏng đó chỉ là em đang cố tỏ ra bình thản.