Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 02: Khi mọi thứ bắt đầu trôi chảy - Chương 2-11: Khoảng cách mong manh

Trên đường về, cuộc trò chuyện giữa tôi và Iori cứ thế tắt hẳn. Tôi chẳng biết nên mở lời từ đâu. Mới lúc nãy còn thân mật cứ như một cặp tình nhân, vậy mà giờ đây, tôi lại có cảm giác giữa chúng tôi đã xuất hiện một bức tường vô hình.

Vừa mới làm hòa được với Shin xong thì giờ lại đến lượt Iori. Mà trớ trêu thay, nguyên nhân lại là Nakama-san. Shougo cũng nổi khùng lên, rốt cuộc mình đã làm gì sai cơ chứ?

Hay là... Nakama-san chính là khắc tinh của mình? Dù cô ấy chẳng có lỗi lầm gì, tôi vẫn bất giác nghĩ đến cái khả năng oái oăm đó.

「Này, Iori? Cậu... đang giận à?」

Tôi lấy hết can đảm hỏi, nhưng câu trả lời nhận lại lạnh như băng.

「Sao cậu lại hỏi thế? Có chuyện gì đáng để tớ phải giận à? Trao đổi LIME là chuyện bình thường mà.」

Cái giọng đó rõ ràng là đang dỗi rồi còn gì. Đã thế em còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần. Bước chân cũng dường như nhanh hơn thường lệ.

Lần trước khi tôi nói chuyện với Nakama-san, em đâu có tỏ thái độ này. Tại sao hôm nay lại khác hẳn thế, tôi không tài nào hiểu nổi.

「Tớ sẽ không nhắn LIME cho Nakama-san đâu.」

「Tại sao chứ? Cậu có bị tỏ tình đâu... Nếu cứ phớt lờ người ta như vậy, sau này sẽ khó xử lắm đấy?」

「Ừ thì đúng là vậy, nhưng...」

Tại sao em lại phải nói những lời như vậy chứ. Nếu đã không vui, thà em cứ nói thẳng「Đừng có nhắn LIME cho ai ngoài tớ!」còn dễ chịu hơn. Cứ vòng vo thế này thì tôi biết phải làm sao bây giờ.

Đúng là không nhắn tin thì Nakama-san có thể sẽ buồn, nhưng nếu nhắn thì Iori lại khó chịu. Giống hệt như bây giờ.

Nhưng dù nghĩ vậy, tôi vẫn biết Iori sẽ không đời nào nói thẳng ra những lời đó. Em là kiểu người sẽ luôn kìm nén mọi thứ. Dù khao khát một thứ gì đó đến đâu, nhưng nếu có ai khác cũng muốn, em sẽ nhường... Tôi biết chắc Iori là một người như vậy.

Tuy nhiên, thử lấy một ví dụ oái oăm đi. Giả sử Iori thích tôi, nhưng nếu có một cô gái khác cũng nói rằng họ thích tôi, liệu em có nhường không? Nếu em nhường, thì đó có thật sự là “thích” không? Chẳng phải điều đó có nghĩa là tình cảm của em cũng chỉ đến mức đó thôi sao?

Nếu là tôi, tôi sẽ không nhường cho bất kỳ ai. Dù đối phương có là người nổi tiếng hay là Shougo, tôi cũng không đời nào nhường Iori cho họ, và dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Ở điểm này, có lẽ tôi và Shougo rất giống nhau.

Điều duy nhất khiến tôi từ bỏ... là khi em chọn một người khác. Khi đó, tôi sẽ dứt khoát buông tay.

Mải mê với dòng suy nghĩ của riêng mình, chẳng mấy chốc chúng tôi đã về đến gần nhà em. Rốt cuộc, suốt quãng đường từ quán cà phê về đây, cả hai gần như chẳng nói với nhau lời nào.

「À, ừm... về chuyện của Shougo nhé.」

Iori đột ngột nhắc đến tên cậu ta, khiến tôi ngạc nhiên nhìn em.

「Cậu ấy không có ác ý đâu. Chắc chỉ là đang hơi bực bội thôi, nên cậu đừng để bụng nhé. Tớ cũng sẽ bảo cậu ấy xin lỗi cho đàng hoàng.」

「À... tớ hiểu rồi.」

Điều tôi muốn nghe không phải là chuyện đó. Nhưng bầu không khí này cũng chẳng cho phép tôi nói thêm gì nữa.

「Vậy, hẹn gặp lại nhé.」

Em chỉ nói vậy, vẫy tay chào một cách hờ hững, rồi quay bước về phía nhà.

「Iori, đợi đã.」

「Hửm?」

Khi tôi kịp nhận ra thì mình đã gọi em lại mất rồi. Đầu óc thì trống rỗng, chẳng có lấy một lời hay ý đẹp nào... Vừa gọi em lại vừa cuống cuồng tìm lời để nói, tôi đúng là một thằng ngốc.

「Hôm nay xin lỗi cậu... tại tớ bảo đi đến thư viện nên mới ra nông nỗi này.」

Rốt cuộc, lời bật ra khỏi miệng chỉ có vậy. Đúng là đồ ngốc. Chắc chắn còn nhiều điều khác nên nói hơn mà, tôi thầm rủa bản thân, nhưng chẳng thể nghĩ ra được câu nào khá hơn.

「Không đâu, không phải lỗi của cậu. Mọi người được cứu là nhờ Masaki-kun đã nói thế mà... ngược lại, nếu chỉ có Shougo và mấy bạn kia thì có lẽ chuyện đã tồi tệ hơn rồi. Phải nói là chúng ta đã may mắn đó.」

Nghe em vẫn gọi mình là〝Masaki-kun〟, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Với bầu không khí lúc này, tôi đã rất lo rằng em sẽ lại quay về gọi〝Asou-kun〟như trước.

「Ừm thì... nếu Iori không phiền.」

「Gì thế?」

「Hè năm sau, chúng ta lại cùng đi xem pháo hoa nhé. Đến một lễ hội pháo hoa lớn hơn nữa.」

Trước đề nghị đó, Iori lại nhìn xuống đất.

「Đến năm sau rồi, liệu cậu có còn muốn đi cùng tớ không nhỉ...」

Nghe những lời này, một làn sương đen kịt dường như đang dần hình thành trong lồng ngực tôi. Tôi chỉ muốn hét lên rằng tại sao em cứ phải nói những lời bi quan như vậy. Câu đó phải là của tôi mới đúng chứ. Iori nổi tiếng như thế, được biết bao nhiêu người yêu mến, vấn đề phải là liệu một kẻ như tôi có xứng được đi cùng em hay không. Vậy mà tại sao em lại là người lo lắng, tôi thật không thể hiểu nổi.

Một mặt thì bực bội, mặt khác tôi lại cố gắng đè nén làn sương đen đó xuống. Nếu để nó bùng nổ ở đây, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi sẽ thật sự tan vỡ. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của mình.

Không được. Mình không muốn nổi giận với Iori. Tự nhủ với lòng, tôi bình tĩnh tìm kiếm những lời mình thật sự muốn nói từ sâu trong tim.

「Cậu đang nói gì vậy chứ. Năm sau tớ cũng nhất định sẽ đi cùng Iori. Dù có bị ghét, bị tát hay bị đá đi nữa, tớ cũng sẽ đi.」

Tôi nói giọng đùa cợt, và em bật cười, rồi mỉm cười đáp,「Tớ sẽ mong chờ đó」. Thấy tâm trạng em có vẻ đã tốt hơn, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Iori bước lại gần, rồi nắm lấy tay phải của tôi.

「Còn đau không?」

Cú chạm của em khiến cơn đau lại nhói lên.

「Ừm, cũng...」

「Về nhà nhớ chườm lạnh cho kỹ, trước khi đi ngủ cũng thay thuốc dán mới nhé. Có đá không?」

「Có mà. Không sao đâu.」

Tôi vừa nói xong, Iori liền dùng cả hai tay nhẹ nhàng bao lấy tay phải của tôi rồi đưa lên trước ngực mình. Và rồi, em nhìn thẳng vào mắt tôi.

「Tớ xin cậu đấy... đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.」

Giống như lúc ở quán cà phê, em lại làm vẻ mặt như sắp khóc, đôi mắt ngấn lệ. Iori vội cúi mặt xuống.

「Đừng... biến mất nhé.」

Em thì thầm thật nhỏ, như một lời khẩn cầu. Trong lời nói ấy ẩn chứa một nỗi cô đơn và buồn bã như của một đứa trẻ lạc bị bỏ lại một mình.

「Tớ hiểu rồi, tớ hứa. Sẽ không đánh nhau nữa, cũng sẽ không biến mất đâu. Cậu cứ làm quá lên.」

「Ừm... hứa nhé?」

Tôi gật đầu thêm một lần nữa, và cuối cùng Iori cũng mỉm cười.

Tôi không hiểu tại sao em lại lo lắng cho tôi đến vậy. Chỉ là, chưa từng có ai lo cho một kẻ như tôi đến mức này. Để em không phải lo lắng nữa, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không đánh nhau.

Nhìn lớp băng gạc em đã quấn cho mình, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay em đang bao bọc lấy nó, tôi đã tự thề với lòng như vậy.