Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 02: Khi mọi thứ bắt đầu trôi chảy - Chương 2-14: Khi Giáng Sinh chợt ùa về trong tâm trí

「Vết sẹo trên mặt này á? Là huy chương danh dự lúc tao hạ gục yakuza đó...」

「Mọi người đừng tin nhé, Sendou-kun chỉ bị đánh lén rồi khóc mếu thôi.」

「Ai khóc mếu hồi nào!? Nếu Asou không tới thì cú đá xoay người của tao đã──」

「Dù đã bị hạ gục chỉ bằng một đấm sao?」

「Làm gì có! Đó là để dụ đối phương lơ là cảnh giác thôi!」

Trong lớp, màn tấu hài nhạt nhẽo của Shougo và Mashimo vẫn đang tiếp diễn. Vừa bước vào, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, nhưng tôi lờ đi, lẳng lặng quay về chỗ ngồi.

Nakama-san ngồi cạnh đang mở sách giáo khoa Lịch sử Nhật Bản, tay chăm chú lia bút dạ quang, nhưng trong mắt tôi, cái vẻ chuyên tâm ấy lại trông thật dửng dưng. Chắc cô nàng chẳng thèm bận tâm xem ai là người đã gây ra mớ bòng bong này, và ai đã phải trải qua một phen hú vía để cứu mình đâu nhỉ.

Mà thôi, có ca thán với Nakama-san cũng chẳng ích gì. Vì tất cả đều là do tôi tự nguyện làm.

Tôi thở dài, cất hộp bento vào cặp rồi gục mặt xuống bàn. Hộp bento này là do Iori đã cất công mua cho tôi. Tôi định bụng sau khi ăn xong sẽ lén trả lại, nhưng làm thế ngay trong lớp thì thật khó xử.

Tôi rút điện thoại ra khỏi túi, gửi một tin nhắn LIME cho Iori, người đang ngồi ở chỗ của mình để chuẩn bị bài.

『Hộp cơm, lát nữa tớ trả lại nhé.』

Gần như ngay lập tức, Iori, người đã thấy tin nhắn, liền trả lời.

『Xin lỗi cậu nhé? Shougo cứ làm ầm ĩ cả lên. Tớ cũng đã bảo cậu ấy đừng nói nữa, nhưng cậu ấy lại hùa theo Mashimo-san rồi được đằng chân lân đằng đầu...』

Kèm theo đó là một sticker Kumapuu mặt mày ủ dột.

Tôi liếc nhìn Shougo, thấy cậu ta đang vui vẻ kể lại chuyện hôm qua với Mashimo và đám bạn của cô ấy. Thôi thì, miễn là cậu ta không gây sự với mình thì cũng tốt chán, tôi nghĩ vậy.

『Nhân tiện, hộp cơm hôm nay thế nào? Tớ quên cho sốt vào món hamburger mất rồi.』

Trong lúc tôi đang gõ câu trả lời, một tin nhắn mới từ Iori lại đến.

Đúng vậy, Iori có thói quen trả lời kèm theo một chủ đề mới. Tôi không ghét LIME nên cũng đáp lại đàng hoàng, nhưng những lúc buồn ngủ hay mệt mỏi mà nhận được tin nhắn dài, câu trả lời của tôi thường có xu hướng cho có lệ, nên phải cẩn thận.

Nếu tôi trả lời một cách cộc lốc, với Iori, em ấy sẽ lại lo lắng rằng tin nhắn của mình có phiền phức không. Những lúc như vậy, tôi có thể nhận ra ngay vì một nỗi buồn vô hình toát ra từ từng con chữ trong câu trả lời của em. Không phải là em dùng sticker buồn, chỉ là, không hiểu sao tôi lại cảm nhận được.

Người ta nói rằng qua tin nhắn thì có thể nói dối bao nhiêu cũng được, nhưng thật ra cảm xúc lại thường hiện ra trong từng câu chữ, nên chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra ngay.

Lúc nãy tôi có nói là không ghét LIME, nhưng tôi cũng nghĩ rằng mình không muốn quá phụ thuộc vào nó. Chẳng hạn như lòng biết ơn, hay sự hối lỗi... những cảm xúc như vậy tôi muốn trực tiếp dùng lời nói để truyền đạt.

『Về chuyện hôm qua cậu không cần bận tâm đâu. Tin đồn tự nó sẽ được thêm mắm dặm muối rồi lan đi thôi, nên bây giờ có cố gắng cũng vô ích. Hai người đó mà hợp lại thành một cặp thì câu chuyện chắc sẽ bị thổi phồng lên gấp mười lần cho mà xem. Nhân tiện thì món hamburger không có sốt tớ lại thấy hợp khẩu vị hơn.』

Cứ thế, cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp diễn. Bình thường tôi và Iori không hay liên lạc với nhau ở trường, nhưng giờ chỗ ngồi cũng đã xa nhau, và việc lén lút thế này cũng có cái thú vị riêng. Rốt cuộc, suốt cả tiết học sau đó, chúng tôi đã không ngừng nhắn tin LIME cho nhau.

Và rồi sau giờ học... chuyện mà tôi lo sợ cuối cùng cũng đến. Tôi đột nhiên bị gọi đến Văn phòng giám thị qua loa phát thanh của trường.

Tưởng là chuyện gì, hóa ra đúng như dự đoán là vụ ẩu đả hôm qua. Có vẻ như ai đó đã nghe màn tấu hài của bọn Mashimo rồi đi mách lẻo với giáo viên. Và rồi, màn tra khảo mang tên "lấy lời khai" bắt đầu, nhưng tôi đã nhất quyết giả ngơ cho qua chuyện. Quyền giữ im lặng. Tự dưng có tin đồn như vậy thôi chứ tôi không biết gì hết. Đây là âm mưu của kẻ nào đó muốn bôi nhọ danh tiếng của tôi, tôi đã khăng khăng nói như vậy.

Tuy nhiên, thực tế là có nhân chứng, nên nếu giáo viên nghiêm túc tìm người làm chứng thì lời nói dối của tôi sẽ bị vạch trần. Giả sử bọn Mashimo bị gọi lên thì phải làm sao đây... Mashimo thì không sao vì đã được tôi cứu, nhưng vấn đề là Shougo. Gã đó chắc chắn đang ghim tôi, khéo lại phun ra hết sự thật cũng nên, vả lại cậu ta cũng là người bị đánh. Chỉ nghĩ đến thôi mà đầu tôi lại đau nhói.

Đến lúc được giáo viên cho về thì bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Thư viện đã đóng cửa, và hầu hết các câu lạc bộ cũng đã tan. Ngôi trường chìm trong tĩnh lặng và ánh sáng lờ mờ, chỉ có tiếng bước chân của tôi vang vọng đến rợn người trên hành lang.

Tôi chợt nhìn vào điện thoại, thấy có một tin nhắn LIME đến từ khoảng một tiếng trước. Mở ra xem thì là của Iori.

『Tớ đợi ở cổng nhé.』

Kèm theo đó là một sticker Kumapuu đang giữ thăng bằng trên quả bóng. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng.

Với tính cách của em, dù không đợi được nữa thì cũng sẽ nhắn một câu『Thôi tớ về trước nhé』. Không có tin nhắn đó, nghĩa là khả năng cao em vẫn đang đợi.

Tôi vội vã đi về phía cổng trường, rồi nghe thấy tiếng nói chuyện từ chỗ tủ giày. Một bên là giọng của Iori, có vẻ em đang nói chuyện với một cô gái nào đó. Giọng nói này nghe quen quen, nhưng là ai nhỉ?

「Yo, xin lỗi đã để cậu đợi. Cậu đang nói chuyện với ai... thế?」

Việc tôi không nghĩ ngợi gì mà cứ thế cất tiếng gọi Iori là một sai lầm. Người ở đó là──Shirakawa Rio. Nhìn Shirakawa cũng đang chết sững, có lẽ cô ấy không nghĩ rằng Iori đang đợi tôi.

Kể từ sau khi bị từ chối, tôi đã cố tình không nhìn về phía Shirakawa, nên đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài chúng tôi mặt đối mặt thế này. À không, nhớ lại thì trước đây cũng từng có một lần như vậy. Là lúc tôi có buổi hẹn hò đầu tiên với Iori, khi tôi chọn quần áo cho em, tôi đã chạm mặt Shirakawa và cô bạn Noda Keiko của cậu ấy.

Kể từ sau lần đó, tôi và cô ấy thường xuyên chạm mắt nhau, nhưng cả hai đều khó xử và không thể không để tâm đến đối phương. Nhưng đó chỉ là ở trong lớp học hay trên hành lang. Dù có chạm mắt thì chỉ cần lập tức nhìn đi chỗ khác là xong.

Lâu lắm mới nhìn gần thế này, tôi mới thấy Shirakawa Rio nhỏ nhắn và dễ thương. Hôm nay mái tóc dài ngang vai của cô ấy được buộc gọn thành kiểu đuôi ngựa ở phía sau──mà, mình đang nhìn cái gì thế này.

Một cô gái lý tưởng như Iori đang đợi mình, vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, tôi lại ghê tởm chính mình vì đã bất giác xao động bởi những cảm xúc xưa cũ. Chắc chắn là do Shin nói mấy câu vớ vẩn như『Shirakawa Rio sẽ lọt vào danh sách ứng cử viên người yêu của mày』nên tôi mới đâm ra thế này.

「...Sao thế? Cả hai người.」

Nhìn chúng tôi đang đứng hình, Iori nghiêng đầu khó hiểu.

「K-Không có gì. Mình về đây, hẹn gặp lại ngày mai nhé, Asamiya-san!」

Shirakawa nói với vẻ khá bối rối, rồi chạy một mạch đi mất.

Một bầu không khí khó xử bao trùm lấy tôi và Iori. Tại sao vậy nhỉ... giờ này hôm qua chúng tôi còn đang nắm tay nhau ở lễ hội, vậy mà tại sao bây giờ lại cảm thấy xa cách thế này. Khoảnh khắc hạnh phúc ngày hôm qua liệu có phải là một giấc mơ không? Liệu chúng tôi có còn có thể nắm tay nhau như thế nữa không?

「...Chúng ta về thôi nhỉ.」

Iori quay lại mỉm cười, rồi cứ thế bước đi. Tôi cũng sánh bước bên cạnh em, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được chuyện gì để nói.

Nhớ lại thì lúc về hôm qua cũng y hệt thế này. Hôm qua là Nakama-san, hôm nay là Shirakawa Rio... rốt cuộc tại sao mọi chuyện cứ trật lất thế này. Tôi đã làm gì sai cơ chứ.

「Mà chuyện đó để sau đi, cậu bị gọi lên sau giờ học thế nào rồi?」

Trái với suy nghĩ của tôi, Iori chẳng hề đả động gì đến chuyện đó. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một câu hỏi kiểu như có chuyện gì xảy ra à, nên có hơi hụt hẫng. À không, hụt hẫng, nhưng có lẽ thế lại hay. Tôi không muốn kể cho Iori nghe chuyện về Shirakawa, và cũng chẳng muốn nhớ lại chuyện tình cảm ngày xưa làm gì.

「Tệ nhất luôn. Nếu Iori không đợi thì chắc tớ đã phải về nhà trong tâm trạng chán nản rồi. Cảm ơn cậu đã đợi tớ.」

「Không có gì đâu.」

Iori cười tinh nghịch, đấm nhẹ vào vai tôi──tưởng vậy, ai ngờ em cứ thế níu lấy tay áo đồng phục tôi rồi kéo nhẹ. Tôi hơi giật mình nhìn em, thấy em đang nhìn tôi chằm chằm với một ánh mắt nghiêm túc.

「Lần này có thể là bất khả kháng, nhưng... đừng làm chuyện nguy hiểm nữa nhé. Tớ xin cậu đấy.」

「Hôm qua tớ đã hứa rồi mà. Tớ sẽ không làm nữa.」

「Ừm...」

Iori gật đầu, rồi có chút luyến tiếc buông tay áo tôi ra. Chắc hẳn em đang thật sự lo lắng cho tôi. Nếu có người nghĩ cho tôi đến như vậy, tôi sẽ không đánh nhau nữa.

Trên đường về, Iori nói muốn ghé qua Cửa hàng Three Coin──tức là cửa hàng đồng giá 300 yên──nên chúng tôi đi về phía khu phố sầm uất. Ra đến nơi, đã có những cửa hàng nhanh chân trưng cây thông Noel. Nhớ lại thì kể từ sau Halloween, thành phố đã dần khoác lên mình sắc màu Giáng Sinh. Bây giờ thì chưa nhiều lắm, nhưng đến cuối tháng Mười một, khu phố sầm uất này chắc hẳn cũng sẽ được thắp sáng bởi ánh đèn trang trí, chìm đắm trong một bầu không khí huyền ảo.

「Trông cây thông kia có vẻ trơ trọi nhỉ.」

Xung quanh vẫn còn ít cây thông và đèn trang trí, nên có một cây thông nổi bật vì sự lạc lõng của nó. Cảm giác cũng giống như một cậu bé bấm nhầm nút thang máy và lạc vào khu bán đồ lót nữ.

「Không cần lo đâu, chẳng mấy chốc sẽ vào mùa Giáng Sinh thôi. Sáng nay tin tức cũng nói là ở Roppongi người ta đã thắp sáng cây thông khổng lồ rồi mà.」

「Giáng Sinh à. Nhanh thật nhỉ.」

「Ừ nhỉ...」

Giáng Sinh năm nay mình sẽ trải qua cùng ai đây?

Một Giáng Sinh khác với mọi khi... và, một Giáng Sinh có thể sẽ thay đổi cuộc đời tôi. Nếu nó có đến, thì đó sẽ là năm nay. Dù chẳng có căn cứ gì mà chỉ là tự mình quyết định như vậy, nhưng tôi có cảm giác thế.

Liệu lúc đó, người ở bên cạnh em sẽ là ai? Liệu đó có phải là tôi không? Tôi nhìn gương mặt thoáng nét u buồn của em và tự hỏi trong lòng, nhưng dĩ nhiên là em không trả lời.