Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 02: Khi mọi thứ bắt đầu trôi chảy - Chương 2-9: Nguy cơ

Ba mươi phút nữa là đến giờ bắn pháo hoa, chúng tôi cũng vừa đi hết một vòng các gian hàng. Càng gần đến giờ G, dòng người đổ về khu phố mua sắm càng thêm đông đúc, khiến con đường trở nên chật chội, náo nhiệt hơn hẳn.

「Chúng ta không cần giữ chỗ xem pháo hoa sao?」

Iori nghiêng đầu nhìn tôi, cất tiếng hỏi.

「À, ừm. Hầu như đâu cũng xem được cả. Giữ chỗ tử tế thì cực lắm.」

Bất giác nhìn xuống đôi tay đang quyện vào nhau, lồng ngực tôi lại rộn lên từng hồi. Kể từ khoảnh khắc ấy, chúng tôi vẫn chưa hề buông ra. Tôi khẽ siết nhẹ, và em cũng siết lại tay tôi như một lời đáp. Cả hai nhìn nhau, trao một nụ cười ngượng ngùng. Hạnh phúc này... thật sự quá đỗi ngọt ngào, đến mức tôi có cảm giác trái tim mình sắp bay vút lên trời cùng với pháo hoa mất.

Chỉ là, giữa chốn đông đúc hỗn loạn thế này thì dù pháo hoa có đẹp đến mấy cũng chẳng còn tâm trạng thưởng thức. Ít nhất thì tôi cũng muốn tìm một nơi nào đó vắng vẻ hơn. Biết đâu hôm nay sẽ là một ngày trọng đại trong cuộc đời mình... Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đắn đo về địa điểm, rồi một nơi lý tưởng chợt lóe lên trong đầu.

「À, phải đi bộ một chút, nhưng chúng ta đến Thư viện Thành phố không?」

Thư viện Thành phố nằm trên một ngọn đồi nhỏ, vừa dễ ngắm pháo hoa vừa cách xa khu phố mua sắm. Chắc chắn sẽ ít người hơn, một địa điểm lý tưởng để thưởng thức màn trình diễn.

「Thư viện? Tại sao lại ra đó?」

「Nó ở trên đồi nên có thể nhìn bao quát cả thị trấn đấy. Pháo hoa chắc chắn sẽ xem rất rõ. Chắc cũng có người đến trước rồi, nhưng tớ nghĩ vẫn đỡ hơn ở đây.」

Hôm trước đi lang thang sau giờ học ở lò luyện thi đã phát huy tác dụng. Thỉnh thoảng đi dạo loanh quanh cũng có cái lợi của nó.

Iori cũng đồng ý với đề nghị của tôi, thế là chúng tôi len qua đám đông để hướng về phía Thư viện Thành phố. Những người qua lại, tiếng nói cười rộn rã của trẻ con và các gia đình, những cặp đôi đang trao cho nhau miếng đồ ăn... chúng tôi lướt qua vô số người, tay vẫn nắm chặt tay em không rời.

Chuyện xảy ra ngay lúc đó. Phía trước có một đám đông đang tụ tập. Tôi cũng tò mò, nhưng vốn chẳng có máu hóng hớt nên định bụng cứ thế đi qua.

「Thằng ranh con chết tiệt! Muốn chết thử một lần hả, hả!?」

Hình như có ẩu đả thì phải, một giọng nói đằng đằng sát khí vang lên. Đấy, biết ngay mà. Đây chính là lý do tôi ghét cay ghét đắng mấy chốn lễ hội. Kiểu gì cũng có mấy vụ ẩu đả trời ơi đất hỡi như thế này.

Có lẽ vì sợ hãi, tay Iori siết chặt lại. Tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi kéo tay em, cố gắng đi qua thật nhanh. Lỡ mà bị cuốn vào một vụ ẩu đả vô nghĩa thì phiền phức chết đi được.

「Masaki-kun, khoan đã!」

Em nhìn về phía đám đông, chợt sững người, rồi níu tay tôi dừng lại.

「Hả? Gì vậy. Tớ không phải người tốt đến mức đi can ngăn chuyện đánh nhau của người khác đâu.」

「Không phải. Kia... không phải là Shin và Shougo sao?」

Làm gì có chuyện thằng Shin lại đi đánh nhau chứ, tôi vừa nghĩ vừa ngoảnh lại, nhưng ngay khi nhìn về phía đó, một cơn đau đầu ập đến khiến tôi phải đưa tay lên trán.

Đúng như lời Iori nói, hai người đang lườm nhau với ba gã côn đồ trông như du côn chính là Hotani Shin và Shougo. Không chỉ hai người họ, mà không hiểu sao còn có cả Nakama Fumi và cô bạn Mashimo Shino, đều là bạn cùng lớp.

「Đừng có giỡn mặt, mấy ông chú. Chẳng phải hai người này đã không muốn mà mấy người vẫn cố lôi kéo hay sao?」

Shin gân cổ đáp trả. Không, đó chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Nhìn kỹ thì thấy bàn tay đang đút trong túi quần của nó đang run lên.

Mà, chuyện quái gì thế này? Shin không phải là kiểu người sẽ chủ động gây sự với loại người này. Nói đúng hơn, nó là kiểu người sẽ nịnh nọt vài câu rồi khôn khéo chuồn êm.

Vậy thì, nguyên nhân có lẽ là do Nakama-san và Mashimo. Chỉ có thể suy đoán từ tình hình, nhưng có lẽ ba gã côn đồ kia đã tán tỉnh hay gây sự gì đó với hai cô bạn. Rồi Shin và Shougo đang đi lễ hội tình cờ bắt gặp và ra tay giúp đỡ... chắc là kịch bản như vậy.

「Mấy chú mà không muốn ăn đòn thì biến lẹ đi cho nó lành. Tao đang ngứa tay muốn đập cho một trận để xả stress đây.」

Shougo cũng đang bốc hỏa hay sao mà hiếu chiến lạ thường. Chuyện này có lẽ không hay rồi.

「Masaki-kun... làm sao đây?」

Iori lo lắng nhìn tôi. Chắc không thể cứ thế bỏ mặc họ rồi hai đứa đi xem pháo hoa được. Dù đang khó xử với Shin, nhưng nó vẫn là bạn mình.

「Tớ biết rồi, tớ sẽ lo liệu. Tạm thời cậu chỉ cho bọn Shin đến đây, rồi cùng đến SUN's CAFE lánh nạn được không? Tớ không muốn kéo cả Iori vào chuyện này.」

Từ đây đến SUN's CAFE không xa lắm. Nếu chạy thì chỉ mất khoảng năm phút.

「Còn Masaki-kun thì sao?」

「Tớ sẽ đến sau.」

Em vẫn im lặng nhìn tôi với vẻ mặt không hết lo lắng.

「Không sao đâu mà. Tớ sẽ lựa lời cho qua chuyện nhanh thôi.」

Tôi nói giọng đùa cợt rồi vỗ nhẹ vào vai Iori, sau đó chen qua đám đông đi vào trong.

Cùng lúc đó, tiếng hét của Mashimo vang vọng khắp xung quanh. Shougo đã bị đấm.

「Gưaa! Thằng chó nào làm thế!」

「Thằng nhãi ranh đừng có sủa bậy.」

「Đừng có coi thường người khác nhé, cái thằng hói này! Tao sẽ đập cho mày một trận ra bã!」

Shougo lảo đảo đứng dậy, gầm lên vì uất ức.

Thằng ngốc đó... sao lại còn định lao vào chứ.

Phải làm sao đây, tôi vắt óc suy nghĩ. Nếu đánh nhau to chuyện hơn nữa thì chắc chắn sẽ dính đến cảnh sát. Mà ở lễ hội thì cảnh sát cũng đi tuần tra nên chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ đến. Bị bắt thì chắc chắn trường sẽ biết và có thể sẽ bị kỷ luật. Chỉ riêng điều đó là phải tránh.

Dù sao thì hai chọi ba rõ ràng là phe Shin đang bất lợi, đối phương lại là loại người này. Ở đây chỉ có cách để mọi người chạy thoát một cách khôn khéo, còn mình tôi ở lại tìm cách lừa họ rồi chuồn đi.

「Thằng khốn này...!」

Shin cũng nắm chặt tay định lao vào.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi. Tôi quyết định như vậy, và vội vàng chen vào giữa.

「Rồi, dừng lại một chút nào!」

「Asou...!?」

「Gì đây, lại thêm một thằng nhãi ranh nữa à.」

Shin ngạc nhiên nhìn tôi, cùng lúc đó, đám côn đồ cũng dừng tay.

Đến khi đứng ra trước mặt rồi tôi mới nhận ra, mấy gã côn đồ này, chắc chắn là loại người mà dù có gặp ngoài đường cũng không nên giao mắt. Mày đi gây sự với loại người nào thế hả, thằng ngốc Shin.

Dù đã lao ra mà không có kế hoạch gì, nhưng làm sao để xử lý đám phiền phức này đây? Không, nghĩ sau đi.

「Shin, Iori đang ở đằng kia, mày đưa Shougo đến quán cà phê băng bó đi. Nakama-san và mọi người cũng đi cùng nhé?」

Tôi nói nhỏ với Shin. Nakama-san và Mashimo cũng gật đầu với vẻ mặt bối rối.

Shougo cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên khi tôi xuất hiện, nhưng nhìn kỹ thì thấy đầu gối cậu ta đang run. Cú đấm vừa rồi có vẻ khá đau.

「Asou, còn mày thì sao?」

「Ai biết, làm sao đây nhỉ?」

Dù đã nhảy ra, nhưng sau đó thì tôi hoàn toàn không có kế hoạch gì. Làm sao đây. Mình nên làm gì đây?

「Vậy thì bọn tao cũng ở lại──」

「Mày đùa à, thằng ngốc. Còn có Nakama-san và Mashimo ở đây nữa đấy.」

Tôi liếc nhìn hai người họ, quả nhiên họ đang rất sợ hãi. Tôi muốn đưa họ rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

「Nói thì nói vậy nhưng chỉ có mình mày thì... Ba chọi ba thì may ra còn có cách.」

「Ồn ào quá, có thắng cũng chẳng có gì đáng tự hào cả. Mày cứ đi nhanh đi. Chỉ có mình tao thì còn dễ xoay xở hơn.」

「T-Tao biết rồi... Shougo, đi thôi.」

Shin dìu Shougo đang lảo đảo như sắp ngã, rồi len qua đám đông bước đi, Nakama-san và mọi người cũng đi theo.

Chỉ có mình tao thì còn dễ xoay xở hơn à, nói thì hay lắm. Xoay xở thế nào thì mình còn chưa hình dung ra được.

Thiệt tình... mình đang yên đang lành tận hưởng lễ hội, tại sao lại phải tự chuốc lấy rắc rối cơ chứ? Thế giới này chắc chắn có vấn đề rồi.

Nhưng, đã quá muộn rồi. Tôi hạ quyết tâm, đứng chắn trước mặt ba gã côn đồ.

Mà, thật sự thì nên làm gì đây? Dù là một trận đánh nhau bình thường, đối đầu với ba người cũng rất khó. Tôi có kinh nghiệm karate, và cũng từng đánh nhau. Nhưng, chắc chắn mấy gã này còn quen đánh nhau hơn cả đám học sinh, nên chưa nói đến việc thắng, liệu có thể chuồn êm được không cũng là một tình huống khó khăn.

Trước hết là đấm một phát vào gã to con nhất rồi chạy──

「Mà khoan đã Asou, mày vừa gọi là “Iori” phải không? Đừng có giỡn mặt, thằng khốn, ai cho phép mày...!」

Tôi đang vắt óc suy tính cách để sống sót, thì thằng ngốc Shougo lại nổi khùng vì một chuyện không đâu. Bây giờ không phải là lúc để bắt bẻ chuyện đó. Cái tinh thần bắt bẻ đó đúng là dân Kansai, nhưng làm ơn bây giờ thì chuồn lẹ đi giùm.

「Vậy là khoan đã, hôm nay mày đi lễ hội với Iori à? Cậu ấy bảo có việc bận cơ mà──」

Shougo nghiến răng nói.

「Ồn ào quá! Máu me đầy mồm mà còn gào cái gì!」

「Gưaa!」

Shin đấm nhẹ vào Shougo một cái, ra vẻ đùa.

「...Asou, xin lỗi mày. Nakama-san, mọi người, đi thôi.」

Nói rồi, Shin và mọi người len qua đám đông rời đi. Tôi nghĩ lời xin lỗi vừa rồi ẩn chứa nhiều ý nghĩa. Vẻ mặt của nó đã nói lên điều đó.

Biết đâu, nhờ vậy mà mối quan hệ của tôi với Shin đã được hàn gắn. Từ lần sau có lẽ có thể nói chuyện bình thường lại được rồi. Dĩ nhiên, đó là trong trường hợp tôi có thể bình an vô sự thoát khỏi đám côn đồ này.

「Này thằng ranh, tự tiện nói chuyện──」

Ngay khoảnh khắc gã côn đồ từng đấm Shougo đặt tay lên vai tôi—tôi xoay người, tung một cú đấm móc phải găm thẳng vào cằm hắn. Cảm giác xương hàm vỡ vụn và chấn động lan tới não truyền thẳng đến tay, tôi cứ thế dồn hết sức vào cú đấm.

Mắt gã hói trợn trắng, rồi cả người đổ sập xuống đất như một cái bao tải.

「Thằng này, nó dám!」

Hai gã côn đồ còn lại nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi. Có lẽ từ trước đến giờ chúng chưa từng bị người thường phản kháng lại.

「Tao sẽ giết mày!」

Cú đấm vừa rồi đã khiến hai gã còn lại nổi điên.

A, chết tiệt. Mình đã phản xạ ra tay mất rồi. Đã đến nước này thì chỉ còn cách chiến đấu thôi.

「À, vừa rồi tay tôi lỡ trượt thôi, nên là... bên kia cũng đã đấm rồi, coi như huề nhé──」

「──Huề cái con khỉ! Thằng ranh con!」

Vừa dứt lời, hai gã côn đồ còn lại lao vào tấn công tôi.

Biết ngay mà, tôi thầm càu nhàu trong lòng, rồi chạy về hướng ngược lại với hướng Shin và mọi người đã chạy.

「Xin lỗi, cho tôi qua chút!」

Vừa nói, tôi vừa lao vào đám đông. Đám người hóng chuyện thấy chúng tôi chạy tới liền tách ra như sóng biển của Moses, tạo thành một con đường. Thay vì mở đường thì tôi muốn được giúp đỡ hơn, nhưng có vẻ như không có ai có tính cách của nhân vật chính để cứu tôi cả. Chỉ còn cách tự lực cánh sinh thôi.

「Thằng ranh này!」

「Giết nó!」

Hai gã côn đồ còn lại vẫn đang đuổi theo. Tôi chạy một lúc trong thị trấn, liếc mắt nhìn xem khoảng cách bao xa──chính là đây! Tôi đột ngột rẽ vào một góc cua, rồi dừng lại thủ thế.

Một trong hai gã côn đồ──một gã béo trung niên──có lẽ không ngờ tôi đang đợi sẵn, vừa rẽ vào góc cua liền hét lên một tiếng kinh ngạc, nhưng đã quá muộn. Gã không kịp dừng lại mà lao tới, tôi tung một cú đá trước vào hạ bộ. 「Híii」, gã kêu lên một tiếng thảm hại, hai tay ôm lấy háng, khom người xuống, tôi liền đè đầu gã xuống, nhảy lên và tung gối──một cú lên gối bay thẳng vào sống mũi. Gã béo trung niên mũi chảy máu đầm đìa rồi ngã gục.

「Ối, thằng khốn!」

Ngay sau đó, gã đầu đinh cuối cùng cũng rẽ vào góc cua, và cũng như gã kia, hắn kinh ngạc vì tôi đang đợi sẵn──và có lẽ cả vì đồng bọn đã bị hạ──vội vàng cố gắng dừng lại.

Tuy nhiên, gã này cũng không kịp đối phó. Như thể chỉ chờ có vậy, tôi tung một nắm đấm phải dồn hết trọng lượng về phía gã đầu đinh, và nắm đấm phải của tôi đã trúng gọn vào cằm hắn. Đây là một đòn phản công tận dụng lực lao tới của đối phương.

Gã đầu đinh miệng hộc máu, sắp ngã xuống, tôi liền tặng thêm một cú đá cao bằng chân phải. Cùng với một tiếng bụp khô khốc, gã đổ gục xuống đất.

「Hộc, hộc...!」

Tôi cố gắng kìm lại hơi thở hổn hển, nhưng tim vẫn đập thình thịch vì hưng phấn và dư chấn của cuộc rượt đuổi, không tài nào bình tĩnh lại được.

Hai gã kia có vẻ đã bất tỉnh, tôi thở phào một hơi. Xem ra đã qua được. Hoàn toàn là một ván cược. Nếu đối phương thông minh hơn một chút, có lẽ người bị hạ là tôi rồi.

Vừa yên tâm thì tay phải của tôi lại đau nhói lên. Vì đã dùng tay không dồn hết lực đấm vào cằm nên nắm đấm bị thương rồi. Có vẻ không bị gãy, nhưng cơn đau ngày một tăng.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại đôi tay đang run lên vì hưng phấn, rồi quay lại con đường lúc nãy──bất chợt, tiếng hét từ xung quanh vang lên, và mọi người đồng loạt lùi ra xa khỏi tôi.

Chuyện gì vậy, tôi nghĩ và nhìn về phía trước, rồi hiểu ra nguyên nhân. Gã hói đầu mà tôi đã hạ gục đầu tiên đang đứng chắn trước mặt tôi. Hơn nữa, tay phải gã lăm lăm một thứ vũ khí lóe lên thứ ánh sáng chết chóc.

Trong một thoáng, tôi không tin vào mắt mình. Thứ hắn đang cầm, lại là một con dao găm dã ngoại.

「Thằng ranh... Tao sẽ giết mày!」

Mặt gã hói đầu, không, cả đỉnh đầu gã cũng đỏ bừng lên vì máu đã dồn lên não.

Này này này... sao cái thứ vũ khí nguy hiểm đó lại chĩa về phía mình thế này, có dao thì không đùa được đâu. Mà, dự tính tình huống gì mà lại mang dao đến lễ hội chứ, gã này.

「Này, anh gì ơi... làm vậy không được đâu...? Anh mà đâm thì chắc chắn anh cũng──」

「Im đi! Giờ có xin tha cũng không tha đâu! Tao sẽ cho mày hối hận vì đã coi thường tao.」

Gã nói với vẻ mặt hung tợn. Không phải là dọa dẫm, mà có vẻ gã thật sự định đâm người.

Hết cách rồi. Tôi không nghĩ gã còn đủ bình tĩnh để thương lượng, và đây thật sự là một tình huống rất nguy hiểm. Tôi không lường trước được việc gã sẽ lôi ra thứ như vậy, còn tôi thì đã một lần thả lỏng tinh thần, thêm vào đó là tay phải cũng đã bị thương. Tôi không nghĩ ra được cách đối phó.

「Chết tiệt...!」

Thằng ngốc Shin này, gây sự cũng phải biết lựa người chứ!

Dù đã muộn, nhưng tôi căm hận Shin từ tận đáy lòng. Đồng thời, chính tôi, người đã đề nghị đi đến thư viện, cũng có tội. Tôi cũng đã ra tay với cả ba người bọn họ, bây giờ có xin lỗi cũng không được tha thứ.

「Chết đi!」

Trước khi tôi kịp sắp xếp lại suy nghĩ, gã côn đồ với vẻ mặt đáng sợ đã cầm dao găm dã ngoại lao về phía tôi, khung cảnh trước mắt bỗng trôi đi như một thước phim quay chậm. Từng bước, từng bước, gã tiến lại gần. Vậy mà, cơ thể tôi cứng đờ, không thể cử động.

──Sợ quá. Tôi chưa từng thấy sợ khi đánh nhau, cũng không sợ khi phải đối đầu với những đối thủ to con hơn mình trong các trận đấu karate. Nhưng, bây giờ là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi──nỗi sợ hãi cái chết.

Những trận đánh nhau giữa học sinh với nhau hay các trận đấu võ thuật từ trước đến giờ, chẳng qua chỉ là trò chơi. Những kẻ thực sự điên rồ, một khi máu đã dồn lên não thì sẽ sẵn sàng vi phạm pháp luật.

Cứ thế này mình sẽ bị đâm mất──đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, hai người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam xông vào. Đó là một khoảnh khắc chớp nhoáng, một người lập tức tước con dao, người còn lại quật ngã gã côn đồ và khống chế hắn. Gã côn đồ không kịp phản ứng, đã bị còng tay.

Là cảnh sát. Có lẽ, ai đó xung quanh đã báo cảnh sát, hoặc cảnh sát tuần tra nghe thấy động nên đã chạy tới.

「C-Cứu rồi...」

Tôi ngồi phịch xuống đất và thở ra một hơi thật dài. Thật sự rất đáng sợ.

「Cậu không sao chứ?」

Một viên cảnh sát trẻ lo lắng hỏi, và đưa tay về phía tôi.

「À, cảm ơn anh. Đồng bọn của gã này còn hai người nữa đang nằm ở góc cua kia ạ.」

Tôi nắm lấy tay viên cảnh sát trẻ và đứng dậy, rồi nói.

「Là cậu hạ gục họ à? Được rồi. Đợi một chút nhé.」

Ngay khoảnh khắc viên cảnh sát rẽ vào góc cua, tôi──cắm đầu cắm cổ bỏ chạy khỏi đó.

「N-Này! Đứng lại!」

Viên cảnh sát đang khống chế gã côn đồ hét lên, nhưng bảo đứng lại thì ai mà đứng lại chứ.

Cứ ở lại đây thì thể nào tôi cũng bị bắt giữ. Dù tôi không có lỗi, nhưng tôi cũng đã ra tay, và còn làm cả ba người bị thương. Dù có được coi là tự vệ chính đáng và không vi phạm pháp luật, nhưng tôi là trẻ vị thành niên và là học sinh cao trung. Như vậy, chắc chắn trường và bố mẹ sẽ được liên lạc. Chỉ riêng điều đó là phải tránh. Hơn nữa, gây ra vụ ẩu đả gây thương tích trong lúc bố mẹ không có nhà thì không phải chuyện đùa. Chỉ có cách chạy thôi.

May mắn trong cái rủi là hôm nay là lễ hội, lợi dụng đám đông, tôi có thể dễ dàng trà trộn và thoát khỏi cảnh sát. Tôi ẩn mình, đi vào một con hẻm nhỏ để rời khỏi đại lộ, và đi một đường vòng xa hơn bình thường để đến quán cà phê.

Đến khu dân cư, có lẽ đã chắc chắn cắt đuôi được, tôi ngồi bệt xuống và thở ra một hơi thật dài.

「Haizz! Chết tiệt, đừng có đùa chứ.」

Rồi tôi buông lời phàn nàn. Tại sao tôi lại phải gặp chuyện này chứ. Tôi chỉ muốn cùng Iori xem pháo hoa thôi mà, tại sao lại phải đánh một trận không mong muốn, rồi còn phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể hiểu nổi.

Nếu mọi chuyện bình thường thì giờ này tôi đang cùng Iori──đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, từ xa vọng lại tiếng pháo hoa nổ đoàng.

「Aizz... mình đang làm cái quái gì thế này.」

Đã là một buổi hẹn hò hiếm hoi. Đã được nắm tay, đã được gọi nhau bằng tên. Biết đâu, sau đó còn có thể tiến triển thêm một chút nữa. Vậy mà, pháo hoa cũng không xem được, lại ra nông nỗi này... thật sự là sao đây chứ. Lễ hội đúng là chẳng có gì tốt đẹp.

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại thông minh trong túi tôi rung lên. Nhìn vào màn hình, tôi thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn lo lắng cho tôi từ Iori, Shin, và cả Master. Xem ra họ cũng đã đến nơi an toàn.

『Không sao, tớ về ngay đây. Cậu nói với mọi người giúp tớ nhé』

Tôi chỉ trả lời Iori như vậy, rồi bước về phía quán cà phê.

Vừa ngắm nhìn những đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm mùa thu, tôi lại một lần nữa thở dài thườn thượt.