Giờ học trôi qua mà không có gì đặc biệt. Có vẻ Asamiya-san vẫn chưa có sách giáo khoa nên phải xem chung với cô bạn ngồi kế bên. Thỉnh thoảng, cậu ấy lại khúc khích cười, trông như đang trao đổi gì đó qua mẩu giấy.Nếu có gì thay đổi, thì đó là chỉ cần ngắm góc nghiêng của Asamiya-san khi cậu ấy khúc khích cười đọc mẩu giấy ấy, lòng tôi đã thấy ấm áp lạ thường.
Suốt giờ giải lao, không ít học sinh lớp khác kéo đến lấp ló ngoài cửa để xem mặt học sinh chuyển trường, nhưng đến giờ nghỉ trưa thì cũng vãn dần. Còn tôi, dù ngồi ngay sau lưng nhưng chẳng có lấy một cơ hội để bắt chuyện với Asamiya-san. Cứ thế, buổi học kết thúc, chuông báo hiệu giờ tan trường cũng vang lên.
Đây chính là thực tế phũ phàng. Sáng nay chẳng qua chỉ là may mắn mới bắt chuyện được, chứ làm gì có cơ hội hay cớ nào để tiếp cận cậu ấy. Mình lại phải tự dặn lòng, đừng có mà ảo tưởng nữa. Bởi vì càng hy vọng, cuối cùng chỉ càng thêm đau khổ. Bài học xương máu hồi đầu hè chẳng phải đã quá đủ rồi sao?
Hôm qua lười chảy thây ra rồi, hôm nay có lẽ nên ghé phòng tự học ở trung tâm một chuyến──khi tôi đang lơ đãng nghĩ vậy và thu dọn cặp sách, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
「Này, Asou-kun. Hôm nay cậu có thời gian không?」
Asamiya-san ở bàn trước đột nhiên quay người lại bắt chuyện với tôi. Cậu ấy đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy trông có vẻ hơi căng thẳng.
「Ơ? Ừm, tôi cũng không bận gì, nhưng mà...」
Bị Asamiya-san đột ngột bắt chuyện, tôi cứ thế buột miệng trả lời theo phản xạ. Mới một giây trước còn tự dặn lòng đừng ảo tưởng nữa mà lo học bài đi, vậy mà… Chậc, cái ý chí của mình sao mà mong manh thế không biết.
「Vậy thì may quá. Cậu có thể chỉ cho tớ thư viện ở đâu được không?」
「Thư viện?」
Mới chuyển trường ngày thứ hai đã tìm đến thư viện, một đề nghị khá bất ngờ. Về phần mình thì tôi chẳng có vấn đề gì.
Dù vậy, tại sao lại phải là tôi chứ? Cứ lân la nói chuyện với tôi thế này, cậu ấy có nguy cơ bị đám con gái Khoa Ngoại ngữ—vốn tự cao lại hay suy diễn vớ vẩn—hiểu lầm tai hại. Nào là ‘Asamiya-san có ý với thằng đó à?’, rồi thì ‘Thằng đó định cưa cẩm Asamiya-san đấy’... và rồi cậu ấy sẽ trở thành mồi ngon cho bọn lắm mồm. Tôi thì quen bị soi mói rồi, nhưng tôi không muốn Asamiya-san phải khó chịu vì những hiểu lầm như vậy. Thêm nữa, sau vụ với Shirakawa Rio, tôi cũng chẳng muốn gây thêm chú ý làm gì.
「Tại sao?」
「Ừm... thì tớ nghĩ mình vẫn nên đến thư viện một lần xem sao.」
Tôi hỏi với ý là “Sao lại là mình?”, nhưng có vẻ cậu ấy không hiểu. Câu trả lời của cậu ấy có hơi ngập ngừng, nhưng chắc hẳn cậu ấy có lý do riêng. Không lẽ đây là một cô nàng yêu văn chương sao, thật không ngờ.
Dù có hơi bất an về chuyện có thể bị hiểu lầm, nhưng tôi cũng rất vui khi được ở bên cậu ấy. Hay nói đúng hơn, theo bản năng, tôi đã muốn ở bên cậu ấy. Vả lại, chỉ là chỉ đường thôi mà, chắc cậu ấy chỉ xem đây là sự tiếp nối của cuộc nói chuyện hôm qua thôi.
「Tôi cũng rảnh nên không sao đâ──」
「A, Iori! Đi bowling hông? Mừng tụi mình chuyển trường đó! Hotani bảo có rủ cả mấy bạn nữ trong lớp nữa kìa!」
Ngay lúc cuộc thương lượng sắp thành công thì Sendou chen vào. Đúng là cái thằng phá đám không thể đúng lúc hơn.
「Ể, bowling á? Ừm... hôm nay tớ có việc bận rồi, nên xin kiếu nhé.」
Asamiya-san liếc nhìn tôi một cái rồi đáp. Dường như đối với cậu ấy, thư viện còn quan trọng hơn cả việc hòa nhập với lớp. Vậy thì mình cũng nên bịa ra một lý do nào đó cho hợp cảnh nhỉ?
「Tốn thời gian lắm hả?」
「Ừm, chắc vậy.」
「Thế thì đành chịu. Để tớ báo lại với Hotani vậy. Còn Asou thì sao?」
Sendou quay sang hỏi tôi.
「À, thôi. Tôi chơi bowling dở lắm.」
Tôi buột miệng bịa ra một lý do. Cũng không hẳn là dở, nhưng cứ nói đại cho qua. Thực tế thì tôi cũng không khoái môn này, mà cũng hơn một năm rồi chưa chơi nên chẳng tự tin chút nào.
「Ủa, Asou cũng thế à. Chán ghê, chẳng chịu giao lưu gì cả.」
「Xin lỗi nhé. Lần sau tôi đi.」
Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Sendou có vẻ đã bỏ cuộc, rồi cùng Shin rời khỏi lớp.
「……Xin lỗi nhé, đã để cậu phải nói dối.」
Sau khi tiễn Sendou đi khuất, Asamiya-san nói với vẻ mặt áy náy. Bị cậu ấy ngước lên nhìn và nói thế, tôi bất giác rùng mình, cảm thấy mình có thể nói dối bất cứ điều gì vì cậu ấy.
「Không sao đâu. Tôi không khoái bowling thật mà.」
「Tại sao thế?」
「Vì lần trước chơi xong, hôm sau tay tôi đau ê ẩm vì mỏi cơ, chấn thương tâm lý tới giờ.」
Tôi đã trả lời rất nghiêm túc, nhưng nghe xong cậu ấy lại bật cười khúc khích.
「……Cậu thấy tôi ngớ ngẩn lắm đúng không.」
「Không phải đâu. Vì tớ cũng từng bị như vậy nên thấy đồng cảm và hơi buồn cười thôi.」
Nói rồi, cậu ấy mỉm cười dịu dàng. Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời học sinh cao trung của mình lại có ngày được trò chuyện đời thường thế này với một cô gái dễ thương đến vậy, thật không thể tin nổi.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác từ khi cậu ấy chuyển đến, bầu không khí quanh tôi đã thay đổi đôi chút.
「Vậy thì, chúng ta đi thôi nhỉ?」
「Ừm. Mong được cậu giúp đỡ.」
Đã được cậu ấy mỉm cười dịu dàng, lại còn được nhờ vả một cách lễ phép nữa chứ. Chết tiệt, đáng yêu quá đi mất.
Ánh mắt của những người còn lại trong lớp bắt đầu trở nên gai góc, nên chúng tôi quyết định rời đi. Có một điều khiến tôi hơi bận tâm: trong số những ánh mắt đó, có cả Shirakawa Rio.
Chẳng hiểu sao cậu ấy lại nhìn về phía này. Và như mọi khi, tôi chẳng thể đọc được bất cứ điều gì từ vẻ mặt của Shirakawa.
Thư viện trường tôi nằm ở tầng ba của Khu nhà Chức năng. Từ tầng hai Dãy nhà số 2, nơi có các lớp học của Khoa Ngoại ngữ, chúng tôi đi qua cầu nối để sang Khu nhà Chức năng rồi leo thêm một tầng cầu thang nữa.
Trên đường đi, chúng tôi bị một vài người nhìn với ánh mắt tò mò. Có lẽ, việc một kẻ lủi thủi một mình như Asou Masaki lại đi cùng một cô gái đúng là chuyện lạ. Hơn nữa, người đi cùng lại là học sinh chuyển trường đang gây xôn xao. Đến chính tôi còn không thể tin được, nên về điểm này thì tôi hoàn toàn đồng tình với họ.
Asamiya-san dường như không hề để tâm đến những ánh mắt xung quanh, vẫn vui vẻ nói mấy chuyện không đâu. Cậu ấy đang hào hứng kể một câu chuyện chẳng mấy liên quan về việc mình vẫn chưa dỡ xong hành lý.
Liệu cậu ấy không cảm thấy ác ý trong những ánh mắt này sao? Hay là vì đã quen bị nhìn ngó nên không bận tâm? Mà hơn hết, tại sao cậu ấy lại phải cất công chọn tôi để nhờ chỉ đường chứ? Nói tóm lại, tôi chỉ toàn thắc mắc, nhưng chẳng thể đoán được gì từ nét mặt hay lời nói của cậu ấy.
Khi đến trước thư viện và liếc vào trong, tôi thấy khá vắng vẻ vì kỳ thi cũng vừa mới kết thúc.
「Rồi, đến nơi rồi. Đây là thư viện.」
「À, ra là vậy. Cảm ơn cậu.」
「Vậy, tôi về đây...」
「A, khoan đã.」
Ngay khi tôi nói vậy và định quay gót, Asamiya-san đã gọi giật lại. Trông cậu ấy như vừa buột miệng gọi tôi lại, gương mặt thoáng vẻ căng thẳng.
「Ơ, có chuyện gì sao?」
Sự căng thẳng của cậu ấy làm tôi cũng căng thẳng theo. Tại sao cậu ấy lại để tâm đến tôi nhiều như thế chứ?
「Ừm, thì là...」
Cậu ấy có vẻ muốn nói gì đó, cứ ấp úng và bồn chồn.
「À, không lẽ cậu... ngại vào một mình à?」
Tôi buột miệng hỏi điều vừa nảy ra trong đầu, và cậu ấy bẽn lẽn gật đầu. Có vẻ như cậu ấy muốn tôi vào cùng.
Đúng là, mới chuyển trường mà đột nhiên phải vào thư viện một mình, bảo là thấy ngại thì cũng phải thôi. Với tôi, đây là một lời đề nghị không thể mừng hơn, nên chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Vào trong thư viện, Asamiya-san đặt cặp sách xuống bàn rồi nhanh chóng đi xem các kệ sách. Tôi cũng chẳng có việc gì, nên cứ lững thững đi theo cậu ấy.
「Sách ở đây cũng nhiều thật nhỉ.」
「Vậy à? Tôi chưa xem thư viện trường khác bao giờ nên cũng không so sánh được.」
「Tớ cũng lần đầu đến thư viện trường khác. Chắc là trường cũ của tớ ít sách hơn thì phải?」
Vừa trò chuyện với cậu ấy, tôi vừa đưa ra quyết định của mình. Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn nữa. Học hành để sau cũng được. Việc học lúc nào chẳng làm được, nhưng cơ hội được nói chuyện với cậu ấy thế này có lẽ chỉ có một lần thôi.
「Asou-kun, cậu thật sự không có việc gì bận à? Có phải cậu đang cố đi cùng tớ không đấy?」
Có lẽ vì thấy được vẻ mặt của tôi, cậu ấy hỏi với giọng hơi áy náy.
Cậu ấy là nhà ngoại cảm hay gì vậy? Bị nói trúng tim đen làm tôi hơi giật mình. Không lẽ mặt mình dễ đọc vị đến thế sao?
「Làm gì có. Tôi cũng không rảnh đến mức hủy kế hoạch của mình chỉ để dẫn cậu đến thư viện đâu.」
Có một chút dối trá trong đó, nhưng là để che đi sự ngượng ngùng của tôi.
「Quá đáng~. Cậu không cần phải nói thế đâu...」
「Hử? Vậy tôi nên nói là có hẹn nhưng vẫn cố đi cùng cậu thì tốt hơn à?」
「C-Cái đó thì...」
Cậu ấy bối rối, không biết trả lời sao. Dáng vẻ đó cũng thật đáng yêu, nhưng nếu trêu quá trớn sẽ bị ghét mất, nên có lẽ tôi nên dừng lại ở đây.
「Đùa thôi. Tôi cũng rảnh mà, chỉ là muốn giúp Asamiya-san thôi.」
「Này... không lẽ Asou-kun đang trêu tớ đấy à?」
「Ồ, cuối cùng cũng nhận ra rồi à.」
「Thiệt tình!」
Thấy tôi cười, cậu ấy liền giơ cuốn sách đang cầm trên tay lên dọa đánh. Mà cuốn đó còn khá dày nữa chứ.
「A, đùa thôi mà! Xin tha!」
「Cái câu ‘Xin tha’ của cậu đã tự tố cáo rồi còn gì!」
Nói rồi, cả hai chúng tôi cùng bật cười.
Lúc ấy, một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong tôi. Thật khó tin đây là cuộc trò chuyện giữa hai người mới quen được hai ngày. Cảm giác thân thuộc đến lạ lùng này... thật ấm áp và bình yên. Nói tóm lại, ở bên cậu ấy rất thoải mái. Cả hai dường như không hề có chút đề phòng nào với đối phương. Tôi cứ ngỡ như chúng tôi đã là bạn bè thân thiết từ lâu lắm rồi.
「Lạ thật nhỉ... nói chuyện với Asou-kun, tớ không có cảm giác như đang nói với người mới gặp lần đầu, vui lắm.」
Dường như Asamiya-san cũng đang cảm thấy điều tương tự.
「Tôi cũng đang nghĩ y hệt vậy.」
Nói ra điều đó, dường như cả hai chúng tôi đều trở nên ngượng ngùng, và chỉ biết trao nhau những nụ cười bẽn lẽn.
Gò má cậu ấy dường như hơi ửng hồng, nhưng chắc chắn là do ánh hoàng hôn hắt vào thôi. Tôi tự nhủ với lòng như vậy, cố gắng ghìm lại lồng ngực đang đập thình thịch vì sợ ảo tưởng. Má tôi cũng nóng bừng lên, chắc cũng là do hoàng hôn. Chắc chắn là thế.
Sau đó, chúng tôi vừa đọc sách vừa trò chuyện cho đến giờ đóng cửa, rồi mượn vài cuốn sách mà người kia giới thiệu và cùng nhau ra về. Tôi chưa bao giờ dám mơ rằng cuộc đời cao trung của mình lại có được một buổi chiều trọn vẹn đến thế.
