Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: Kết thúc và khởi đầu - Chương 1-15: Sự cố trong buổi hẹn hò đầu tiên (?) ②

Thế là... chẳng hiểu sao chúng tôi lại kéo nhau đến sân bowling.

Lâu lắm rồi mới quay lại đây, cảm giác hoài niệm khiến tôi có chút bồi hồi. Từ khi lên cao trung, tôi nhớ mình mới đến đây đúng một lần với thằng Shin. Nó đột nhiên gạ kèo cá cược bữa trưa, ai ngờ thằng cha đó lại chơi bowling giỏi đến mức vô lý, tôi hoàn toàn không phải đối thủ. Kể từ đó, tôi đã cạch luôn trò bowling với Shin.

「Tại sao lại là bowling chứ?」

Trong lúc thay giày thuê và cùng nhau chọn bóng, tôi hỏi điều mình vẫn luôn thắc mắc.

Tâm trạng của Asamiya-san đã tươi tỉnh lại ngay tắp lự, nên chắc cũng không có gì to tát (dù tôi vẫn chẳng hiểu nổi em giận vì cớ gì), nhưng kèo đi bowling thì rốt cuộc vẫn không hủy được.

「Lần trước Shougo rủ, tớ không đi được, đúng không? Nên đây là để bù đắp cho lần đó.」

Asamiya-san vừa so mấy quả bóng để kiểm tra độ nặng, vừa nói với vẻ có phần đắc ý. Tôi chẳng hiểu ‘bù đắp’ ở đây là bù đắp cho cái gì, nhưng có lẽ em thực sự muốn chơi bowling chăng?

「Chẳng phải cậu từng nói là không thích bowling lắm sao?」

「Tớ có nói thế đâu. Tớ chỉ bảo là sẽ bị đau tay nên không muốn chơi lắm thôi.」

「Thế thì chẳng phải là không thích à?」

「Khác hẳn nhau chứ. Giờ có đau tay một chút cũng chẳng sao cả.」

Asamiya-san nở một nụ cười, nhưng đôi mày lại hơi nhíu lại, trông có nét gì đó cô đơn.

Sau đó em so sánh thêm vài quả bóng, và khi tìm được quả vừa sức mình liền vui vẻ reo lên,「Tớ lấy quả này!」rồi quay lại đường băng.

Giờ đau cũng không sao, là ý gì nhỉ. Tôi không hiểu ý thực sự trong lời nói của em, nhưng cũng chọn bừa một quả bóng rồi đi theo sau. Vì nghĩ rằng chọn quả nặng hơn trông cho ra dáng đàn ông, tôi đã ngu ngốc vác lấy quả mười sáu pound. Nặng kinh khủng.

「Asamiya-san chơi bowling giỏi không? Lúc nãy cậu nói từ hồi cấp hai đã không chơi rồi mà.」

Thấy Asamiya-san đang loay hoay nhập tên trên bảng điều khiển, tôi ghé mắt vào xem và hỏi.

Nghĩ lại thì, mấy thao tác kiểu này toàn có người làm giúp, tôi chợt nhận ra mình chưa từng tự làm bao giờ, nhưng giao hết cho em ấy là một sai lầm. Tên đã được đăng ký theo thứ tự MASAKI, IORI, và tôi bị xếp ném trước.

「Ừm không, hồi cấp hai tớ chỉ chơi đúng một lần thôi. Toàn bị lăn xuống rãnh nên chẳng được điểm nào cả. Ngày hôm sau thì đau cơ, tay không còn sức nữa, tệ không thể tả.」

Em vừa cười vừa vui vẻ trả lời. Thế thì chắc chắn chẳng có kỷ niệm tốt đẹp gì với bowling rồi. Sao lại chọn bowling cơ chứ.

「Còn Asou-kun thì sao?」

「Tớ cũng tệ lắm. Cao nhất mới được 100 điểm một lần. Thường thì lẹt đẹt khoảng 70 thôi.」

「Ể, thế là quá giỏi rồi còn gì!?」

「Không, chẳng giỏi chút nào đâu.」

Tiêu chuẩn điểm bowling của cô gái này là thế nào vậy trời.

「Vâng, vậy mời thầy Asou ném trước ạ.」

Thấy tên tôi đang nhấp nháy, Asamiya-san giục.

Mà nói chứ, đây là lần đầu tiên tôi đi chơi bowling với một bạn nữ, đã thế lại còn là Asamiya-san, lại còn bị ném trước nữa chứ... Áp lực kinh khủng.

Cảm nhận được ánh mắt của Asamiya-san đang phấn khích một cách không cần thiết, tôi đứng vào vạch lấy đà và vào tư thế. Căng thẳng chết đi được.

Lượt ném đầu tiên... tôi nhắm vào giữa các vạch chỉ hướng, định bụng sẽ ném từ từ──ai ngờ bóng lại mắc vào ngón tay, và quả bóng rơi bịch ngay vào rãnh Gutter bên cạnh.

Thời gian như ngừng lại, quả bóng lăn lộc cộc một cách não nề trong rãnh... Giật mình nhìn lại phía sau, tôi thấy Asamiya-san đang mắt chữ A mồm chữ O.

「Ừm, thầy Asou. Cái này là...?」

「Đã bảo là tớ tệ lắm rồi mà!」

Trong lúc đợi bóng quay lại, tôi hét lên như vậy và lườm cái rãnh Gutter. Mặt tôi nóng bừng. Xấu hổ chết đi được.

Nhìn tôi như vậy, Asamiya-san bật cười phì.

「Đùa thôi. Nếu Asou-kun mà chơi giỏi thì chỉ có mình tớ thấy tệ, nên giờ tớ lại thấy hơi yên tâm.」

「Chết tiệt, cứ đợi lượt thứ hai đi! Tớ sẽ hạ hết pin để lấy Spare cho mà xem!」

「Ừm, cố lên nhé.」

Asamiya-san dịu dàng cổ vũ cho tôi, một kẻ đang cố gỡ gạc thể diện. Em đúng là thiên thần hay gì đó rồi. Nhân tiện, lượt ném thứ hai, quả bóng cũng bị hút vào rãnh Gutter, và tôi hoàn toàn suy sụp. Asamiya-san đã an ủi tôi, nhưng khỏi phải nói, lời an ủi đó càng khiến tôi trông thảm hại hơn.

Sau đó, chơi được khoảng năm lượt, tôi dần lấy lại được cảm giác và cũng có được một cú Spare, nên đã ăn mừng lớn trong lòng.

「Ể, Asou-kun giỏi quá!」

Cuối cùng cũng ra vẻ được một chút trước mặt Asamiya-san, coi như là đã gỡ gạc được thể diện. Chứ cả một game mà đừng nói là Strike, ngay cả Spare cũng không có thì xấu hổ chết mất.

Asamiya-san thì lượt đầu tiên cũng bị Gutter, nhưng từ lượt thứ hai trở đi, có lẽ đã nắm được bí quyết nên đã bắt đầu hạ được pin lác đác. Và rồi...

「Yeah! Strike!」

Vào lượt thứ năm, em đã có một cú Strike xóa tan hoàn toàn niềm vui có được Spare của tôi. Vị thế của tôi rốt cuộc là sao đây...?

Trong lúc tôi đang khóc rống trong lòng, Asamiya-san đến trước mặt tôi và ngượng ngùng xòe bàn tay ra. Lòng bàn tay hướng về phía này.

「Ể?」

「Ừm, high-five... có Strike thì phải làm vậy, đúng không?」

Asamiya-san vừa liếc nhìn nhóm sinh viên đại học ở làn bên cạnh đang đập tay ầm ĩ và hét lên『Uêi』như mấy thằng ngốc sau khi có Strike, vừa rụt rè nói.

「A, à à, ra là vậy...」

Hiểu được ý đồ, tôi hướng lòng bàn tay về phía em──và một cú đập tay chẳng hề mạnh mẽ, chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, rụt rè, khác hẳn với cú đập tay đầy uy lực của nhóm sinh viên bên cạnh, đã được thực hiện. Bàn tay em lần đầu tôi được chạm vào, dù chỉ trong thoáng chốc, sao mà ấm áp, mềm mại và mỏng manh đến thế.

Có lẽ vì quá ý thức mà làm một cách nửa vời nên mới không ổn. Mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng như sắp bốc hỏa.

「L-Lượt tiếp! Đến lượt Asou-kun đó!」

「A, ừm, tớ cũng sẽ lấy Strike cho xem!」

「...Ừm!」

Vừa có cuộc hội thoại khó hiểu đó, vừa mang trong lòng mong muốn được đập tay thêm một lần nữa, tôi đã tiến ra chiến trường để giành lấy phần thưởng.

Vì quá để tâm đến việc high-five, quả bóng được ném ra khi cơ thể còn đang căng cứng đã bị hút thẳng vào rãnh Gutter một cách ngoạn mục. Tôi gục ngã tại chỗ, trời đất như sụp đổ.

Đó là lúc bước vào lượt thứ bảy.

Asamiya-san ném lượt đầu tiên, rồi tôi thấy em hơi nhíu mày, và nhìn vào ngón tay mình.

「Sao thế?」

「A, ừm... hình như móng tay bị vướng vào nên gãy một chút rồi. Tớ quên mất là mình đang để móng tay dài.」

Em vừa đưa tay phải ra, vừa rụt rè nói.

May là chỉ bị gãy ở đầu móng, phần gốc có vẻ không sao. Chỉ là, nhìn chiếc móng trên ngón tay xinh đẹp của em bị gãy, tôi có chút bối rối. Chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy một nỗi tội lỗi đến kỳ lạ, cứ như thể chính vì đi chơi với một kẻ như tôi mà móng tay em mới bị gãy.

「Tớ đi mượn đồ cắt móng tay, đợi một chút nhé.」

「Ể, không cần đâu... không có gì to tát nên không sao đâu.」

「Không sao cái gì chứ. Nếu cứ tiếp tục rồi gãy đến tận gốc thì làm thế nào. Cứ đợi đi.」

「A...」

Để lại Asamiya-san đang bối rối, tôi đi đến quầy lễ tân để mượn đồ cắt móng tay.

Lúc đó tôi được nhân viên cho biết, hình như ở sân bowling cũng có mấy thứ như nắp bảo vệ móng hay bóng chuyên dụng. Tiếc là hai đứa không quen chơi bowling như chúng tôi làm sao mà biết được thông tin đó, nhưng lần sau sẽ tham khảo. Dù tôi có cảm giác sẽ chẳng có lần thứ hai.

Khi quay lại làn băng, tôi thấy Asamiya-san đang đứng ngẩn ngơ ở đó.

「Cậu làm gì thế? Cứ ngồi xuống đi.」

「Ể!? V-Vâng ạ!」

Chẳng hiểu sao Asamiya-san đột nhiên chuyển sang dùng kính ngữ, nhưng tôi không để tâm, bảo em ngồi xuống ghế rồi cũng quỳ một gối xuống trước mặt. Cứ thế, tôi cầm lấy tay phải của em và cẩn thận cắt tách tách chiếc móng bị gãy ở ngón trỏ.

──Hả? Lúc đó, tôi nhận ra tay Asamiya-san đang hơi run. Và rồi, tôi cũng nhận ra tay trái của mình đang nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang run rẩy của em ấy.

──Khoan, khoan đã. Mình đang nắm chặt tay Asamiya-san. Chuyện quái gì đây, sao lại thành ra thế này? Không, là do mình tự nắm lấy chứ đâu. Mà khoan, tại sao mình lại đang cắt móng tay cho em ấy chứ!? Bị một cảm giác nghĩa vụ kỳ lạ nào đó thôi thúc nên đã làm, nhưng móng tay là thứ phải tự cắt mà!?

Tôi rón rén ngẩng đầu lên nhìn... và ở đó, là Asamiya Iori với khuôn mặt đỏ bừng như một con bạch tuộc luộc.

「Oa, oaaa! X-Xin lỗi! Hình như tớ, đã làm một chuyện không thể tin nổi...」

Tôi vội vàng nhảy lùi lại. Làm cái quái gì mà như một gã công tử bảnh chọe nào đó quỳ một gối, cầm tay cô ấy rồi cắt móng tay chứ. Mình đúng là đồ ngốc mà!

「Kh-Không phải đâu! Xin lỗi. Tớ cũng chưa chuẩn bị tâm lý kịp, nên thấy ngượng quá...」

「Không, nghĩ thế nào cũng là lỗi của tớ. Bị một thằng con trai mới quen cắt móng tay cho thì kinh khủng lắm nhỉ. Thật sự, xin lỗi cậu.」

「Không có chuyện đó đâu! Không có đâu. Tớ hơi giật mình, nhưng mà, tớ đã rất, vui, vì thế.」

「V-Vui á!? Cậu nói là vui...」

Cả hai chúng tôi mặt đều đỏ bừng, vừa liếc trộm mặt đối phương để xác nhận biểu cảm của nhau. Tay của Asamiya-san vẫn đang đưa ra.

「Cái đó... nếu như Asou-kun, không thấy phiền.」

「Ể!?」

「Những móng khác, cũng cắt giúp tớ với... chỉ có ngón trỏ ngắn thì, cũng kỳ.」

Em vừa lảng mắt đi, vừa lấy tay trái che miệng, và với khuôn mặt vẫn đỏ bừng, em rụt rè nói.

「Tớ hiểu rồi...」

Bị nói như vậy, tôi không phải là người có đủ can đảm để từ chối.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi lại quỳ một gối xuống, cầm lấy tay em... và bắt đầu cắt móng tay tách tách. Tôi có cảm giác bị đám sinh viên『Uêi』ở làn bên cạnh tặc lưỡi, nhưng giờ không phải lúc để tâm đến chuyện đó. Tôi tập trung ý thức vào việc cắt một cách nhẹ nhàng để không làm tổn thương tay em.

「Chẳng hiểu sao... được ai đó cắt móng tay cho thế này, đã lâu lắm rồi.」

Asamiya-san đột nhiên bắt chuyện.

「Là mẹ cậu à?」

「Ừm. Hồi xưa tớ hay được mẹ cắt móng tay cho.」

「Mà, lên cao trung rồi thì làm gì có chuyện được người khác cắt móng tay cho nữa nhỉ.」

「...Ừm.」

Tôi lắng tai để giọng nói dịu dàng của em không bị chôn vùi giữa tiếng cắt móng tay, tiếng bóng đổ pin, và tiếng nói cười vui vẻ của mọi người, để không bỏ lỡ nó. Lúc này em đang có biểu cảm gì nhỉ. Tôi cũng muốn xác nhận thử, nhưng vì quá xấu hổ nên không thể ngẩng mặt lên được.

「Tớ này, đã chơi piano suốt. Thế nên, việc để móng tay ngắn là chuyện đương nhiên...」

Em nói thêm, gần đây quên mất là đang để dài, rồi cười khì một tiếng.

「Lần trước chơi bowling cũng vậy, ngày hôm sau tay bị đau cơ nên không thể đàn được, thế là bị cô giáo mắng cho một trận. Bị thương thì làm thế nào đây, cô mắng vậy đó. Lý do tớ gần như không bao giờ đi chơi bowling là thế.」

Ra là vậy. Lúc đó tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói〝Giờ dù tay có đau tớ cũng không sao cả〟lúc nãy. Có lẽ, đoán từ những lời này... em đã bỏ piano rồi.

「Piano, cậu không đàn nữa à?」

Vừa cẩn thận cắt tách tách móng tay út của em, tôi vừa hỏi.

「Ừm... tớ nghĩ là mình sẽ không bao giờ đàn nữa.」

Giọng nói tuy tĩnh lặng, nhưng tôi cảm nhận được trong đó có một sự quyết tâm sắt đá.

Vậy à, tôi chỉ đáp lại như vậy, rồi cứ thế dùng dũa móng tay để sửa lại đầu móng cho em. Tôi cũng tò mò tại sao em lại bỏ, nhưng từ bầu không khí lúc đó, tôi cảm thấy đây không phải là chuyện mà tôi của hiện tại có thể hỏi.

「Cảm ơn cậu. Tay trái tớ sẽ tự làm.」

Khi tôi dũa xong móng tay, Asamiya-san lấy đồ cắt móng tay từ tôi và nói tiếp.

「Trông Asou-kun, cứ như hoàng tử vậy.」

Vì Asamiya-san vừa nói điều đó với khuôn mặt đỏ bừng, nên mặt tôi cũng nóng như sắp nổ tung, chỉ muốn lao thẳng vào làn băng bowling.

Khỏi phải nói, vì câu nói này của em mà tôi hoàn toàn mất hết lý trí, sau đó liên tục ném Gutter và đạt được số điểm thấp kỷ lục trong lịch sử.

Kết thúc game thứ hai, chúng tôi rời khỏi sân bowling. Tay cũng đã bắt đầu đau, và rõ như ban ngày là nếu chơi game thứ ba thì ngày hôm sau sẽ không nhấc tay lên nổi.

Đến game thứ hai, tinh thần tôi cũng đã bình tĩnh lại đôi chút, nên điểm số cũng dần tăng lên. Asamiya-san sau đó, không biết là do vào phom hay đã nắm được bí quyết, mà game thứ hai đã tăng điểm lên đến 90.

Nhân tiện, tôi ở game thứ hai được tám mươi tám điểm, và đã thua em một cách ngoạn mục. Nếu cứ tiếp tục nữa, có lẽ khoảng cách điểm số sẽ còn lớn hơn, nên dừng lại là vừa.

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều. Nghĩ kỹ lại, vì đi thẳng từ chỗ mua sắm đến sân bowling, nên chúng tôi chưa ăn gì cả.

「Cậu có đói không? Tớ đang nghĩ hay là đi ăn ở đâu đó.」

「Thật ra tớ cũng... thấy đói rồi.」

Asamiya-san cười nói với vẻ hơi khó xử. Cũng đã vận động rồi, có lẽ đây là thời điểm thích hợp.

「Gần đây có một quán cà phê tớ hay đến, cậu đi không? Ở đó cũng có món Ý, mà giá lại rẻ nữa.」

「Ừm! Đến đó đi.」

Có vẻ như em đã tỏ ra hứng thú với từ quán quen.

Tạm thời thì sau vụ cắt móng tay khó hiểu lúc nãy, cả hai đã lấy lại được bình tĩnh, nên giờ đã có thể nói chuyện bình thường. Dù có hơi tiếc một chút... nhưng liệu, mình có còn được nắm tay em lần nữa không. Hy vọng là có, tôi thầm nghĩ trong lòng và hướng đến quán cà phê thân quen.