Sáng hôm sau, tôi vẫn bước vào lớp như thường lệ mà chẳng được ai chào hỏi. Lũ bạn cùng lớp chỉ liếc tôi một cái rồi lập tức quay đi, cứ như thể đang muốn nói: Sao hôm nay mày cũng đến à.
Dĩ nhiên là phải đến rồi. Nghỉ nhiều là tụt hạng ngay, tôi lẩm bẩm trong bụng. Vừa đi về chỗ của mình, tôi bắt gặp mấy cô bạn nữ đang ngồi tán gẫu ở đó. Thế nhưng, ngay khi nhận ra sự hiện diện của tôi, họ lập tức đứng dậy, dạt ra một góc khác để tiếp tục câu chuyện.
Cứ mỗi lần như thế này là tim tôi lại nhói lên một chút, tôi thầm thở dài. Tôi có định làm gì đâu cơ chứ, chỉ ngồi xuống thôi mà.
「Chào buổi sáng, Asou-kun.」
Giữa buổi sáng tẻ nhạt như thường lệ, một giọng nói bất ngờ vang lên. Tôi ngoảnh lại, và người đang mỉm cười với tôi chính là cô bạn học sinh chuyển trường, Asamiya Iori, với một nụ cười tựa thiên thần.
「Chào... chào buổi sáng.」
Quá bất ngờ, giọng tôi suýt lạc đi, nhưng tôi đã cố nén sự bối rối để đáp lại. Đây không phải lần đầu tiên trong đời học sinh cao trung của tôi được một cô gái chào hỏi, nhưng cảm giác như đã từ rất lâu rồi không có chuyện này. Có lẽ là từ hồi năm nhất.
「Cảm ơn cậu về chuyện hôm qua nhé. Nhờ cậu mà tớ đã nộp giấy tờ suôn sẻ rồi.」
Asamiya-san chắp hai tay lại và mỉm cười rạng rỡ.
「Vậy à, thế thì tốt quá.」
Tôi suýt nữa thì cười toe toét như một thằng ngốc, nhưng đã kịp kìm lại. Nếu cười nhăn nhở ở đây, không biết cả lớp sẽ xì xào những gì. Vì chính cô ấy, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với một kẻ như tôi ở trong lớp.
Asamiya-san có vẻ định nói gì đó thêm, nhưng ngay lập tức đã bị các bạn nữ khác gọi lại. Cô ấy khẽ nhíu mày, thì thầm 「Xin lỗi nhé」 rồi quay gót về phía họ.
Ủa, hình như cô ấy định nói gì thêm với mình thì phải? Không không, ảo tưởng thôi. Đúng là Asamiya-san có khác. Cô ấy đã hòa nhập với lớp học một cách đáng kinh ngạc, lúc nào cũng có người vây quanh. Chắc hẳn đó là nhờ tính cách tốt bụng, thân thiện và chu đáo của cô ấy.
Nhận ra thế giới của mình và cô ấy khác nhau một trời một vực, tôi lại chợt nhớ đến dáng vẻ lo lắng của cô ấy hôm qua. Chắc hẳn cô ấy cũng có những nỗi niềm riêng, nhưng có vẻ những nỗ lực của cô ấy đã sớm được đền đáp. Có lẽ, vạch xuất phát của những người như cô ấy vốn đã khác xa một kẻ như tôi rồi.
Sự khác lạ không chỉ dừng lại trong lớp. Hành lang hôm nay cũng ồn ào hơn hẳn. Chắc cũng là do ảnh hưởng của cô ấy. Lũ học sinh lớp khác đang tụ tập ngoài cửa, nhốn nháo cả lên chỉ để được nhìn trộm Asamiya-san.
「Ồ, học sinh chuyển trường là cô bạn đó à? Công nhận xinh vãi chưởng!」
「Bạn học sinh chuyển trường ơi—, nhìn bên này đi—」
Một tên con trai lớp khác vừa trêu chọc vừa gọi với vào. Dù có chút bối rối, cô ấy vẫn khẽ cúi đầu đáp lại. Mấy cô bạn cùng lớp thì khuyên cứ mặc kệ chúng nó đi, và thật lòng tôi cũng đồng tình. Tôi nhíu mày khó chịu, quay mặt nhìn ra sân trong.
「Ê Asou, mới sáng sớm đã ghen rồi à?」
「Hả? Mày thấy chỗ nào giống đang ghen?」
「Thì cái vẻ mặt khó ở của mày đó.」
Shin cười khổ đáp lại.
「Tên hiệp sĩ tự xưng Sendou đâu rồi? Mấy lúc như này phải có hắn chứ nhỉ.」
「Hình như chưa đến, nhưng tao cũng lo lắm... Với độ nổi tiếng này của Asamiya-san mà có thằng đó ở đây thì có khi loạn to.」
Nỗi lo của Shin cũng có lý. Tôi thì không lo cho Sendou, nhưng lại lo chuyện đó sẽ gây phiền phức gì cho Asamiya-san hay không. Mà thôi, chỉ mới nghĩ cho cô ấy đến mức này, tôi đã thấy mình hết thuốc chữa rồi.
「Nói cho cùng thì tụi mình chung lớp, muốn nói chuyện lúc nào chẳng được, chứ bọn kia thì đến cơ hội tiếp xúc còn chẳng có. Làm vậy cũng là một chiến thuật cả thôi.」
「Vậy sao...」
Dù không phục lắm, nhưng tôi quyết định cho qua. Dù cùng lớp và có thể nói chuyện với cô ấy, tôi vẫn thấy khó chịu khi Asamiya-san cứ như bị đem ra làm vật trưng bày. Trông cô ấy cũng chẳng vui vẻ gì.
「Ồ, nhắc Tào Tháo, Shougo đến kìa.」
Nhìn về phía cửa lớp, tôi thấy Sendou Shougo. Cậu ta đi thẳng một mạch về phía Asamiya-san.
「Tệ thật đấy, Iori! Dám bỏ tớ lại mà đi một mình à.」
「Bỏ lại á... Tớ có hẹn đi cùng Shougo sao?」
「Sao phũ phàng vậy! Tớ là hiệp sĩ của Iori cơ mà? Đi cùng nhau là chuyện đương nhiên thôi!」
Nghe câu thoại sến súa “hiệp sĩ” đó, đám bạn vây quanh Asamiya-san phá lên cười.
「Sao mọi người lại cười!?」
Asamiya-san đưa tay lên trán, vẻ mặt đầy ngao ngán. Chắc cô ấy đang cố che đi sự xấu hổ.
「Mà này Shougo, cậu đã cảm ơn Asou-kun đàng hoàng chưa?」
Asamiya-san khiển trách, có lẽ là để đổi chủ đề.
「Ồ, phải rồi! Asou, hôm qua cảm ơn mày đã chỉ bài nhé.」
Sendou nhìn về phía tôi, nói lớn rồi giơ tay lên. Tôi cũng chỉ giơ tay vẫy lại, ra ý 『Không có gì đâu』.
Cái cách cô ấy chuyển chủ đề mượt mà như vậy, chắc là đã quá quen với việc đối phó Sendou rồi... Có điều, như thế này thì ánh mắt cả lớp lại đổ dồn về phía này, nên tôi chỉ mong cô ấy đừng réo tên mình lên. Hơn nữa, thằng Shin ngồi cạnh tôi còn đang tức đến sôi máu.
「Shin, sao thế?」
「Mày... không lẽ mày giúp Shougo để ghi điểm với Asamiya-san...!?」
「Suy diễn vớ vẩn!」
Đúng là đạn lạc mà. Ngay sau đó, chuông báo vào tiết một vang lên. Người ta hay có câu được cứu bởi tiếng cồng, nhưng xem ra cũng có lúc được cứu bởi tiếng chuông.
