Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: Kết thúc và khởi đầu - Chương 1-10: Chắc chắn đây là khoảnh khắc tôi đã phải lòng em

Giật mình nhận ra, thư viện đã đến giờ đóng cửa. Mải nói chuyện với Asamiya-san mà thời gian trôi nhanh quá, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sáu giờ tối. Tháng Mười, sáu giờ đã nhá nhem tối, xung quanh chỉ còn le lói chút ánh hoàng hôn cuối cùng phía chân trời.

「Trời tối rồi, để tớ đưa cậu về một đoạn nhé?」

Lấy đó làm cớ, tôi gom hết can đảm ngỏ lời, và cô ấy đã gật đầu đồng ý một cách đáng ngạc nhiên.

Chúng tôi cùng nhau ra khu tủ giày, thay giày xong rồi sánh bước bên sân thể dục. Dĩ nhiên rồi, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được về chung với một bạn nữ. Tôi cố ghìm lại trái tim đang loạn nhịp, len lén liếc nhìn góc nghiêng của cô ấy, để rồi nó lại càng đập nhanh hơn.

Trên sân, câu lạc bộ bóng chày vẫn đang hăng say luyện tập dưới ánh đèn đêm. Họ chia nhau chạy bộ, vung gậy, tập phòng thủ, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại dù đã là giữa tháng Mười.

「Họ vẫn còn tập hăng say quá nhỉ.」

Cô ấy dừng lại ngắm nhìn họ, nên tôi cũng tự nhiên đứng lại bên cạnh và dõi mắt theo.

「Cậu thích bóng chày à?」

「Cũng không hẳn là thích, nhưng tớ nghĩ những lúc chuyên tâm luyện tập như thế này, trông ai cũng thật tỏa sáng và ngầu, cậu thấy vậy không?」

「Vậy sao…」

Thứ cảm giác đó, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Tỏa sáng là cái gì cơ chứ? Đã bao giờ tôi được một lần tỏa sáng chưa? Có lẽ là chưa từng. Một kẻ dù nỗ lực cũng chẳng được đền đáp, phải từ bỏ không biết bao nhiêu thứ… đó chính là tôi, Asou Masaki.

Hồi cấp hai, tôi đã dồn hết tâm huyết vào karate. Nhưng rồi lại dính chấn thương ngay trước trận đấu cuối cùng của năm cuối cấp, đến cả trận đấu giải nghệ cũng không thể tham gia. Vừa lúc vết thương lành lại thì đã phải lao đầu vào ôn thi cao trung. Cứ thế, tôi bỏ luôn karate từ đó.

Biết đâu lên cao trung mọi chuyện sẽ khác──Tôi đã từng ôm ấp ảo mộng đó, mơ về một cuộc sống học đường rực rỡ, nhưng chẳng hiểu sao lại bị mọi người xa lánh, để rồi cuối cùng chỉ sống lay lắt qua ngày.

Tôi thuộc về một thế giới xa lạ với hai từ “tỏa sáng”. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi đã cố hết sức tránh né việc giao du với những người khác ngoài Shin, và cũng cố không dính dáng đến bất kỳ ai. Đó là một thế giới khép kín. Để rồi mối tình chớm nở duy nhất mà tôi mở lòng lại càng khiến cái thế giới đó trở nên khép kín hơn.

Kể từ đó, chỉ có thời gian trôi đi một cách vô nghĩa. Tỏa sáng, rốt cuộc là gì?

Cô gái đang đứng cạnh tôi lúc này, nhìn thế nào cũng thấy em như một người sinh ra để bước đi trên một thế giới rực rỡ.

Với ngoại hình và tính cách thân thiện đến thế, chắc chắn em đã rất nổi tiếng, và cũng chẳng bao giờ thiếu con trai vây quanh. Thực tế là Sendou Shougo còn đang tự xưng là hiệp sĩ của em cơ mà. Một cô gái rực rỡ như thế, tại sao lại đang đi bên cạnh tôi? Tại sao em lại muốn dính dáng đến tôi? Điều đó, tôi thật sự không tài nào hiểu nổi.

Vừa miên man suy nghĩ, tôi vừa đưa mắt trở lại sân bóng, thì nhận ra các thành viên đang tập luyện đã bắt đầu để ý đến chúng tôi. Mấy người đang nghỉ giải lao bắt đầu xì xào bàn tán.

(Thấy chưa, rốt cuộc ở cạnh mình thì cũng sẽ thế này thôi.)

Tôi biết mà. Thể nào họ cũng đang bàn tán,『Tại sao con bé học sinh chuyển trường lại đi về cùng thằng Asou kia chứ?』. Chủ đề buôn dưa sau buổi tập hôm nay của họ chắc sẽ không thiếu chuyện để nói đâu. Và rồi, đến ngày mai, chắc chắn nó sẽ được thêu dệt thành một câu chuyện hay ho lắm đây. Thật là một thế giới phiền phức. Nhưng, có lẽ chính vì vậy mà tôi lại muốn quay về cái vỏ ốc của mình.

「Chúng ta đi thôi, làm phiền họ luyện tập cũng không hay.」

Có lẽ Asamiya-san cũng đã nhận ra những ánh mắt đó. Cô ấy nở một nụ cười gượng gạo rồi rảo bước, nên tôi cũng thở dài đi song song bên cạnh. Ánh mắt của đám thành viên câu lạc bộ bóng chày như đang găm chặt vào lưng chúng tôi.

Đoạn đường về sau đó, đúng như tôi đoán, một bầu không khí im lặng ngượng ngùng đã bao trùm lấy cả hai.

Chuyện này cũng khó mà tránh được. Cô ấy không biết gì về tôi. Cô ấy không thể nào hiểu được tại sao chỉ vì đi về cùng một nam sinh mà lại bị soi mói bằng ánh mắt tò mò như vậy.

Lúc này, chắc hẳn cô ấy đang suy nghĩ rất nhiều. Mọi người đang nhìn mình ra sao, và tôi là loại người thế nào. Hay là, liệu có phải họ đã hiểu lầm rồi không.

Mấy lúc thế này thì phải nói gì bây giờ?

Mới lúc nãy chủ đề cứ tự nhiên nảy ra, vậy mà bây giờ lại chẳng nghĩ được gì cả. Không, thực ra tôi nghĩ bất kỳ chủ đề nào trong bầu không khí này cũng đều không phù hợp.

Mấy lúc thế này tôi lại thấy ghen tị với thằng Shin. Nếu là nó, chắc chắn nó sẽ chẳng thèm để tâm đến bầu không khí này mà khuấy động mọi thứ bằng mấy câu chuyện tào lao. Đôi lúc tôi phát bực vì nó quá vô tâm, nhưng có những khi Shin lại cố tình không đọc vị bầu không khí để thay đổi nó hoàn toàn. Đó chính là cái tài của nó.

Trong lúc tôi đang thầm thở dài bất lực, Asamiya-san ngập ngừng lên tiếng.

「Chúng ta... có bị hiểu lầm không nhỉ...?」

「Ai mà biết.」

Lại im lặng. Vì đang bực bội, nên tôi đã lỡ trả lời cộc lốc. Chết tiệt, không thể lựa lời nào khéo léo hơn được sao.

「Xin lỗi cậu nhé? Cậu đã có lòng tốt đi về cùng mình thế này mà.」

「Tại sao Asamiya-san lại phải xin lỗi chứ. Người phải xin lỗi là tớ mới đúng. Nếu bị nghĩ là bạn gái tớ thì chắc là thảm họa nhất rồi.」

「Đâ, đâu có... a.」

Cô ấy vội vàng đưa tay che miệng, đỏ mặt cúi gằm xuống.

Cô ấy vừa định nói là không có chuyện đó sao? ...Làm ơn đừng. Đừng nói những điều gây hiểu lầm như vậy nữa. Tôi đã quá chán ngấy việc hy vọng vì hiểu lầm rồi lại bị tổn thương. Tại sao con gái lại cứ có thái độ như vậy chứ. Tôi đây không muốn phải chịu đau đớn vì một mối tình sinh ra từ sự hiểu lầm thêm lần nào nữa đâu.

「Không, không phải thế. Ý tớ là... chuyện này giờ mới nói, nhưng hình như tớ bị ghét lắm. Nếu có tin đồn là đang hẹn hò, có lẽ sẽ gây phiền phức cho Asamiya-san.」

「Ể? Tại sao?」

「Ai biết? Chẳng hiểu từ lúc nào mà đủ thứ tin đồn vớ vẩn lan truyền, rồi mặc định thằng Asou này là một đứa vừa hư hỏng vừa phiền phức. Này nhé, cậu cũng thấy là tớ gần như chẳng nói chuyện với con gái trong lớp, đúng không?」

Tôi cố gắng nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng để không khí không trở nên quá nặng nề. Asamiya-san im lặng lắng nghe.

「Thế nên... Asamiya-san cũng đừng nên dính dáng nhiều đến tớ thì hơn. Hôm nay chúng ta về chung thế này, nhưng cậu đã khó khăn lắm mới hòa đồng được với mọi người, nếu chỉ vì tớ mà cậu cũng bị ghét lây thì đó mới là thảm họa nhất, phải không?」

Rốt cuộc, mình vẫn quay về với cái vỏ ốc của bản thân thôi, tôi thầm thở dài.

Tia sáng vừa le lói, chính tay tôi lại buông bỏ và đóng sầm cánh cửa lại. Có lẽ đó chính là cách sống của tôi.

Nhưng, tôi nghĩ mình nên nói cho cô ấy biết vì lợi ích của chính cô ấy. Dù mới quen nhau được hai ngày, nhưng tôi hiểu rất rõ cô ấy là một người tốt. Vì là một cô gái tinh ý, nên tôi nghĩ chắc cô ấy cũng nhận ra việc tôi gần như không nói chuyện với ai trong lớp. Dù vậy, tôi vẫn không hiểu ý đồ của cô ấy khi cứ quan tâm đến tôi. Nhưng, một cô gái dễ thương và tốt bụng như thế này không thể nào bị tổn thương vì tôi được. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ghét, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn là cô ấy bị ghét. Tôi thì chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ là quay về với thế giới của mình mà thôi.

Thế nhưng, vẻ mặt bẽn lẽn lúc nãy của cô ấy đã biến mất, thay vào đó là một nét mặt có phần nghiêm nghị... rồi lại chuyển sang đau buồn.

「Asou-kun.」

Cô ấy đột nhiên dừng lại, gọi tên tôi với vẻ mặt hơi giận dỗi. Giọng nói đó khiến tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

「Tại sao tớ lại phải nhìn sắc mặt người khác mà quyết định kết bạn với ai chứ? Trông tớ giống loại người như vậy sao?」

Dù đang tức giận, nhưng ánh mắt cô ấy lại có nét gì đó cô đơn. Khoảnh khắc đó, tôi căm ghét chính mình vì đã khinh suất nói ra những lời như vậy. Tôi vừa làm tổn thương cô ấy. Dù mới gặp chưa được bao lâu, nhưng tôi biết cô ấy không phải là người như thế.

Phải rồi... cảm giác không muốn cô ấy bị tổn thương là thật lòng, nhưng không chỉ có vậy. Tôi cũng không muốn lại bị tổn thương, nên đã cố gắng đẩy cô ấy ra xa. Có lẽ Asamiya-san đã nhận ra tâm tư đó của tôi và đang tức giận.

「Nếu vì thế mà thật sự bị mọi người ghét, tớ cũng chẳng sao cả đâu? Cố gắng làm thân với những người chỉ phán xét người khác qua lời đồn cũng chẳng vui vẻ gì... Hơn nữa, là vì tớ muốn được nói chuyện với Asou-kun nhiều hơn.」

Asamiya-san nhìn thẳng vào tôi, dõng dạc nói lên ý chí của mình. Cô ấy nói rằng, để được làm bạn với tôi, cô ấy chấp nhận cả việc bị cô lập.

Tại sao... lại nói những lời dịu dàng như vậy với một kẻ như tôi chứ.

「Tất nhiên, đó là nếu Asou-kun không thấy phiền, nhé?」

Một nụ cười hiền hậu, và một sự dịu dàng chan chứa tình yêu thương. Ở đó có một hơi ấm dường như có thể chữa lành mọi vết thương của con người.

「Làm gì có chuyện... phiền chứ.」

Tôi hoàn toàn không hiểu lý do tại sao cô ấy lại nói với tôi những lời như vậy. Dù thế, những lời đó khiến tôi vui đến mức khóe mắt nóng lên. Nếu không cẩn thận, có lẽ nước mắt sẽ trào ra mất.

Những lời cô ấy vừa nói với tôi lúc này, đối với tôi, thật sự là những lời hạnh phúc đến nhường nào. Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói với tôi những lời như vậy, và đây có lẽ chính là những lời mà tôi hằng mong muốn được nghe từ ai đó. Có lẽ lúc này, tôi đang thật sự đứng trước một người như nữ thần hay thiên thần vậy.

Thật ra tôi đã rất sợ hãi. Sợ bị phản bội, bị ghét bỏ. Tôi đã nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó Asamiya-san cũng sẽ ghét tôi như cách Shirakawa Rio đã làm, thì thà bị ghét sớm còn hơn. Như vậy vết thương sẽ nông hơn. Asamiya-san, chắc chắn đã nhìn thấu trái tim yếu đuối đó của tôi.

「Cậu cũng thật là kỳ quặc...」

「Có lẽ vậy?」

Trước lời nói có phần cộc cằn để che giấu sự ngượng ngùng của tôi, cô ấy vẫn mỉm cười dịu dàng.

Khoảnh khắc này... chắc chắn thế giới đã thay đổi. Một cảm giác như thể tôi đã bước vào một thế giới mới. Không, không phải──là cô ấy đã kéo tôi ra khỏi thế giới khép kín của mình.

「...A, có tiệm takoyaki kìa.」

Asamiya-san không hề hay biết tâm trạng của tôi, chỉ tay vào một tiệm takoyaki nhỏ bán mang về. Đó là quán tôi thường bị Shin vòi vĩnh. Nó nằm trên đường đi học của trường chúng tôi, nên rất tiện để mua đồ ăn vặt sau giờ học.

「Tớ mua một chút được không?」

「Để tớ bao. Cậu muốn loại nào không?」

Bao Shin thì tôi không muốn, nhưng nếu là Asamiya-san thì bao nhiêu lần cũng được. Đàn ông là một sinh vật thực dụng như vậy đấy.

「Ể? Cậu không cần phải khách sáo vậy đâu. Chúng ta mới quen nhau, làm vậy ngại lắm.」

「Vì mới quen nhau mà cậu đã động viên tớ, nên hãy để tớ cảm ơn cậu một chút đi.」

Tôi hơi ngượng nên đã quay mặt đi chỗ khác.

「Ừm... nếu cậu đã nói vậy thì, tớ nhờ cậu nhé.」

Có lẽ đã hiểu được cảm xúc của tôi, cô ấy hơi ửng hồng má và đồng ý. Vừa hồi hộp, tôi vừa mua một hộp takoyaki rồi đưa cho cô ấy.

Cô ấy vui vẻ như một đứa trẻ, cho miếng takoyaki vào miệng rồi quay sang mỉm cười rạng rỡ,「Ngon quá!」. Nụ cười đó quá đỗi chói lòa, khiến tim tôi như thắt lại.

A, thôi rồi. Tôi đã tự nhận ra. Có lẽ, tôi đã phải lòng cô ấy mất rồi.

Đúng lúc tôi đang nhận ra điều đó... cô ấy dùng tăm xiên một miếng takoyaki, rồi đột ngột đưa nó đến trước miệng tôi.

「Ể?」

「Asou-kun cũng ăn thử đi? Ngon lắm đó.」

Tôi chẳng đọc vị được gì từ vẻ mặt ngây thơ của cô ấy.

Khoan, cái này nguy hiểm lắm. Về nhiều mặt. Mà chủ yếu là cho sức khỏe tinh thần của tôi. Có lẽ cô ấy hơi ngây ngô nên không hiểu hành động đút cho người khác ăn có ý nghĩa gì. Vừa cố nén cảm giác xấu hổ, tôi vừa ăn miếng takoyaki từ chiếc tăm mà cô ấy đang cầm.

「Nè, ngon đúng không?」

Tôi im lặng vừa thổi vừa gật đầu. Thực ra vì quá xấu hổ và nụ cười của cô ấy quá dễ thương, nên tôi chẳng cảm nhận được vị gì cả.

Trông có giống một cặp tình nhân không nhỉ, thế này. Tôi vừa cố kìm nén trái tim đang đập rộn ràng, vừa sánh vai cùng cô ấy, trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc.

Cuộc sống vốn chẳng có gì đặc biệt của tôi đã bắt đầu thay đổi. Trong suốt cuộc đời cao trung từ trước đến nay, tôi chưa từng được về chung với một cô gái như thế này. Tôi thuộc tuýp người cùng với Shin nhìn những cặp đôi nam nữ vui vẻ đi học về bằng ánh mắt ghen tị. Kể từ lần thất tình bốn tháng trước, cuộc sống của tôi đã trở thành một sự tồn tại theo quán tính. Nhưng, chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái chuyển trường, mà cuộc sống nhạt nhẽo đó đã thay đổi chỉ sau hai ngày.

Tuy nhiên, chắc chắn sự thay đổi sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Nhìn nụ cười của cô ấy, tôi mơ hồ cảm thấy như vậy.