Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 04: Lễ hội trường học đầy những bất ngờ và thú vị trong ngày hôm đó - Chương 4-7: Căng thẳng trước giờ G

—Ngày thứ hai của lễ hội văn hóa.

Trong khi cả lớp đã xong việc từ hôm qua và đang tung tăng đi quẩy, thì chúng tôi lại có một buổi biểu diễn trên sân khấu. Đúng vậy, buổi live đầu tiên trong đời của Unlucky Diva. Tôi đang căng thẳng muốn chết đây, hơi sức đâu mà la cà xem các tiết mục khác nữa.

Bốn thằng con trai chúng tôi đã thay xong đồ diễn, giờ đang đợi Iori trong phòng chờ. Căn phòng này nằm dưới tầng hầm Nhà thi đấu, nghe nói bình thường là phòng của CLB thể dục dụng cụ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bước vào.

「Hô~. Asou, mày mặc vest vào trông như host thứ thiệt nhỉ.」

Shin buông lời trêu chọc ngay khi thấy bộ đồ của tôi. Cả đám con trai đều thống nhất mặc vest đen, vậy mà tôi không tài nào hiểu nổi tại sao chỉ có mình tôi bị réo tên. Ngay lúc tôi định cãi lại, mấy bạn nữ trong lớp đã ùa đến.

「Asou-kun trông dân chơi thế—」

「Host à?」

「Nhìn như trai Kabukicho vậy. Mà Iori-chan đâu rồi?」

Shin đáp rằng em ấy vẫn đang thay đồ, và đám con gái vô duyên đó chỉ để lại một câu 「Cố lên nhé—」 rồi chuồn thẳng. Cứ tự tiện phán xét trang phục người khác, la lối om sòm rồi cười cợt bỏ đi, đúng là một lũ vô tâm. Tôi cạn lời đến mức chẳng thốt ra được câu nào.

「Tụi tao thì chẳng được câu nào hết nhỉ. Asou, mày nổi tiếng phết.」

「Nổi tiếng cái nỗi gì!? Lại còn bảo tôi là host này nọ nữa.」

Thú thật, tôi cũng có chút tổn thương. Không ngờ chỉ vì mặc vest mà lại bị nói như vậy... đã thế tôi còn chưa đặt chân đến Kabukicho bao giờ.

Ai cũng mặc đồ đen cả, tại sao chỉ có mình tôi bị lôi ra làm trò chứ. Không thể chấp nhận được.

「Không, đó cũng là một lời khen mà, đúng không? Với lại mày mà ở Kabukicho thì cũng chẳng có gì lạ. Trông mày cũng ra dáng thằng làm con gái phải khóc lắm chứ bộ.」

Shin ném cho tôi một ánh nhìn đầy ẩn ý. Chắc nó đang định nhắc lại chuyện hôm qua, nên tôi dồn hết sức lườm nó, ra hiệu đừng có nói năng linh tinh trước mặt Shougo.

「Ừm, tôi nghĩ là còn tùy vào thần thái của mỗi người nữa... cậu không cần phải bận tâm đâu.」

Chắc vì lo cho tôi nên Kanzaki-kun đã lên tiếng, nhưng lời an ủi này chẳng thấm vào đâu. Cách nói đó chẳng khác nào đang ngầm bảo tôi toát ra cái thần thái của một host. Chẳng lẽ cuối cùng mình cũng phải thừa nhận sự thật này sao. Cú sốc đó cộng hưởng với sự căng thẳng, khiến tôi suy sụp lạ thường.

「A, Iori kìa! Bên này nè—!」

Shougo thấy Iori đang ngó nghiêng ở cửa phòng chờ liền vẫy tay gọi em. Nhận ra chúng tôi, gương mặt em rạng rỡ hẳn lên, rồi chạy lon ton lại gần.

「Xin lỗi vì đến muộn nhé. Tớ bị các bạn trong lớp giữ lại. Mà... sao Masaki-kun lại có vẻ suy sụp thế?」

「Không có gì đâu—」

Ngay lúc tôi định trả lời, tôi đã chết lặng khi nhìn thấy trang phục của Iori. Em mặc một chiếc áo hoodie đen dài đến gối, phối cùng quần short đen và đôi bốt da cổ ngắn. Điểm nhấn là đôi tất trắng cổ gập và chiếc vòng cổ bạc có mặt thánh giá lớn. Một phong cách rock khác hẳn ngày thường, nhưng chiếc áo hoodie lại có phần tay áo dài (moe-sode) , làm bật lên cả nét dễ thương. Khác với mọi khi, hôm nay tôi lại bị cuốn hút bởi vẻ ngoài cá tính của em.

「Ồ, Asamiya ngầu bá cháy!」

「Hợp lắm luôn đó! Đúng là nữ ca sĩ của bọn này! Xoay một vòng cho tụi này xem đi!」

Dù ngượng ngùng, Iori vẫn xoay một vòng. Tiếng reo hò vang lên từ cả những học sinh khác xung quanh, em dù má ửng hồng vẫn cúi đầu chào họ.

「Chà, ngầu thật đấy.」

Kanzaki-kun cũng vỗ tay tán thưởng.

「Tớ đã phải tham khảo rất nhiều trang web đấy—」

「Mà dạo này, nghe nói mấy bộ đồ phong cách rock cũng đang là mốt nhờ ảnh hưởng của manga nhỉ.」

「Đúng đúng! Quả là Shin-kun, cậu rành ghê.」

Theo lời Shin, dạo gần đây có một bộ shoujo manga về một nữ ca sĩ nhạc rock đang rất thịnh hành, và có sức ảnh hưởng rất lớn. Nghe nói sắp tới sẽ có cả phim live-action chuyển thể nữa.

「A, cái áo hoodie đó chẳng phải là cái mình mua hôm trước sao?」

Tôi cứ thấy quen quen, thì ra là cái áo mua vào ngày đầu tiên tôi đưa Iori đến quán cà phê. Nhớ lại thì, hình như chính tôi là người đã chọn nó thì phải.

「Đúng vậy! Mua về rồi mà mãi không có dịp mặc... Thật ra, hôm nay là lần đầu tiên tớ mặc nó đó.」

Em có vẻ hơi ngượng, vung vẩy phần tay áo dài.

「Là do tớ có tầm nhìn xa trông rộng, biết trước Iori sẽ làm ca sĩ chính nên mới chọn cái này đấy.」

「Thật không đó—? Vậy thì, lần sau tớ xin nhờ vào tầm nhìn xa trông rộng đó nhé. Ví dụ như đề thi chẳng hạn.」

「Cứ để tớ lo. Trăm phát trăm trúng, đến Abe no Seimei cũng phải ngả mũ thán phục luôn.」

Tôi vừa nói vừa làm động tác như một thầy cúng đang làm phép.

「Toàn xạo thôi. Mà nói mới nhớ, Abe no Seimei là Âm Dương Sư mà.」

「Đúng đúng. Tự do điều khiển Shikigami , rồi cả những linh hồn đáng thương còn vương vấn ở trần thế...」

「Này, hình như lạc đề rồi thì phải?」

「Bị phát hiện rồi à.」

Nói rồi, chúng tôi nhìn nhau và cùng bật cười. Tôi vui vì có cảm giác khoảng cách giữa tôi và Iori đã được rút ngắn lại đáng kể từ ngày hôm qua.

Tuy nhiên, lúc này chỉ có hai đứa tôi là đang cười mà thôi. Shin thì mang vẻ mặt lạnh lùng kiểu 『Rồi rồi, hai người cứ tự nhiên』 rồi bắt đầu lên dây đàn bass, còn Kanzaki-kun thì chỉ cười gượng. Về phần Shougo, tôi sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Bình thường thì tôi cũng không tấu hài đến mức này. Tôi tự biết cái sự tăng động lạ thường này là do căng thẳng, và tôi cũng cảm nhận được Iori cũng đang căng thẳng không kém. Đây là nỗ lực để làm dịu đi sự căng thẳng của cả hai, nhưng có vẻ nó lại không hay ho gì đối với các thành viên khác.

「Vậy thì...」

Khi tôi và Iori đang cảm thấy hơi khó xử, Kanzaki-kun đứng dậy.

「Sao vậy?」

「À, tại tôi cũng tham gia các ban nhạc khác nữa. Ban nhạc đầu tiên sắp bắt đầu rồi.」

「Nhắc mới nhớ, Kanzaki-kun tham gia nhiều ban nhạc nhỉ. Vì cậu ấy hay ở cùng bọn tớ nên tớ quên mất.」

Lời nói của Iori đã khiến tôi nhớ ra một điều quan trọng. Biết đâu hôm nay là lần cuối cùng được biểu diễn cùng cậu ấy. Vì đã quen với việc có cậu ấy ở bên như một điều hiển nhiên, nên tôi đã quên mất.

「Cậu tham gia mấy ban nhạc tất cả?」

Shin vừa hỏi, Kanzaki-kun giơ ba ngón tay lên. Ba ban nhạc à. Vất vả thật. Nếu là tôi thì chắc chắn đã từ chối ban nhạc thứ ba rồi, nhưng có lẽ Shin đã ép Kanzaki-kun, người trông có vẻ dễ bị áp đảo, tham gia cho bằng được.

「Unlucky Diva là cuối cùng đó.」

「Chắc là lúc mệt nhất rồi, nhưng cũng cố gắng vì bọn này nữa nhé.」

Kanzaki-kun mỉm cười như thể đó là điều hiển nhiên.

Buổi live của chúng tôi là tiết mục đầu tiên của buổi chiều, bắt đầu lúc một giờ. Nghĩ đến việc phải chịu đựng cảm giác căng thẳng này cho đến lúc đó, tôi đã thấy chán nản, nhưng cậu ấy còn phải biểu diễn cho hai ban nhạc trước đó nữa. Xét đến việc phải duy trì động lực và sự tập trung, thì so với cậu ấy, chúng tôi vẫn còn đỡ hơn chán.

「Tôi không tiện nói lớn, nhưng tôi thấy may vì Unlucky Diva là cuối cùng. Đây là ban nhạc vui nhất mà tôi từng tham gia, nếu các ban nhạc khác mà ở sau thì chắc tôi sẽ không có hứng và sẽ rất vất vả. Nếu được, từ giờ tôi muốn chuyên tâm vào ban nhạc này thôi, mọi người thấy sao?」

Nghe những lời đó, cả bọn chúng tôi đều mừng ra mặt. Cậu ấy vừa có kỹ thuật guitar, lại không phải kiểu người ích kỷ như Shin hay Shougo, mà là một người nghiêm túc, nên chẳng có lý do gì để từ chối cả. Cậu ấy còn chỉ tôi chơi guitar nữa, nên cá nhân tôi rất có thiện cảm với cậu ấy.

Nhưng, Shin đã giơ tay ngăn lại khi chúng tôi định nói lời đồng ý.

「Chuyện đó, cậu hãy suy nghĩ lại một lần nữa sau khi buổi live hôm nay kết thúc đi. Bọn tao cũng chỉ là dân nghiệp dư, nên có thể sẽ mắc lỗi trong lúc biểu diễn thật. Nếu dù vậy mà cậu vẫn muốn chơi trong ban nhạc này, thì hãy đến nhé.」

Tôi có hơi ngạc nhiên trước những lời này của Shin. Dĩ nhiên, điều ngạc nhiên đầu tiên là vì Shin hiếm khi nói được một điều gì đó nghiêm túc, nhưng ngoài ra, tôi còn cảm nhận được cả nhiệt huyết với âm nhạc, hay tình cảm dành cho đồng đội... từ những lời cậu ta vừa nói. Shin có vẻ sẽ trở thành một trưởng nhóm tốt.

「Mà, có khi Asou sẽ mắc lỗi lớn đó. Gánh cho nó cũng là việc của Kanzaki đấy.」

Tôi xin rút lại lời nói lúc nãy. Đúng là một trưởng nhóm tồi tệ. Đã thế còn đổ thêm áp lực cho tôi, người vốn đã sắp gục ngã vì áp lực rồi.

「Asou-kun cũng không cần phải căng thẳng quá đâu. Dù có sai thì chỉ cần tỏ ra tự nhiên là khán giả sẽ không phát hiện ra đâu.」

Vậy nhé, Kanzaki-kun chỉ nói vậy, rồi hội quân với các thành viên ban nhạc khác trước cầu thang dẫn ra sau sân khấu. Sau khi cùng hô khẩu hiệu, cậu ấy cùng các thành viên đi lên cầu thang.

「Đi xem không? Tiết mục đầu tiên nên chắc vẫn còn ít khách, có thể chiếm được chỗ tốt đó?」

Shin đề nghị vậy, nhưng tôi không có tâm trạng cho lắm. Thật ra tôi cũng muốn đi xem, nhưng áp lực còn lớn hơn. Nếu dại dột đi xem, rồi bị màn trình diễn xuất sắc của họ làm choáng ngợp, thì mức độ căng thẳng của tôi bây giờ sẽ tăng vọt lên tối đa mất.

「...Tao bỏ qua. Tao sẽ ôn lại bài.」

「Asamiya thì sao?」

「Tớ cũng định xem lại lời bài hát... quả thật có chút bất an.」

Iori lấy bản nhạc của mình ra, tôi cũng lấy guitar và bắt đầu kiểm tra lại.

「Hai đứa ăn ý ghê. Thư giãn một chút đi có phải tốt hơn không.」

Shougo nói với vẻ cạn lời, nhưng tôi mong cậu ta đừng đánh đồng tôi với một kẻ đơn bào như cậu ta. Tại sao cùng là buổi live đầu tiên mà lại không căng thẳng chứ. Nếu có bí quyết gì thì tôi cũng muốn hỏi.

Khi tiếng nhạc lớn như bom nổ báo hiệu màn trình diễn ở tầng trên đã bắt đầu vang lên, Shin và Shougo vội vàng chạy lên cầu thang. Nhìn theo họ, tôi lại tập trung vào cây guitar, còn Iori thì tập trung vào lời bài hát. Và rồi, vài phút sau... cả hai chúng tôi cùng thở dài. Chúng tôi nhìn nhau và trao cho nhau một nụ cười gượng.

「Căng thẳng à?」

「Ừm... khá là căng thẳng. Tớ hít thở sâu rồi mà vẫn không bình tĩnh lại được.」

「Tớ cũng vậy. Biết mình là người hay bị khớp mà vẫn cứ khớp, đúng là thảm hại.」

「Đó là... vì cậu là người hay bị khớp mà, đúng không?」

「...Cũng đúng.」

Nói rồi, cả hai cùng phì cười. Lúc đó đồng hồ đã điểm mười giờ mười phút. Còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến lượt chúng tôi. Có lẽ Iori cũng nghĩ điều tương tự, em nhìn đồng hồ rồi thở dài.

「Đi xem gì đó không? Căng thẳng từ ba tiếng trước cũng chẳng được gì... Đi xem các gian hàng có khi lại giúp khuây khỏa hơn đó.」

「Ừm. Tớ cũng vừa mới nghĩ là muốn đi xem các gian hàng đây.」

「Nhớ đừng ăn gì nhé. Sẽ ảnh hưởng đến giọng đó.」

「Tớ biết mà—. Với lại, bây giờ tớ cũng không có tâm trạng ăn uống gì cả.」

Đồng cảm. Tôi cũng vậy, nếu ăn đồ dầu mỡ chắc tôi sẽ nôn hết bữa sáng ra mất.

「Vậy, đi thôi.」

「Ừm!」

Iori vui vẻ gật đầu trước lời mời của tôi, rồi lấy ví và điện thoại ra khỏi túi.

Chết, thế này... chẳng phải là hẹn hò lễ hội văn hóa rồi sao?

Mãi đến sau khi rủ đi rồi tôi mới nhận ra.

Host: Một loại hình tiếp viên nam trong các quán bar ở Nhật, có nhiệm vụ trò chuyện, rót rượu và mua vui cho khách hàng nữ. Kabukicho: Một khu phố đèn đỏ và giải trí nổi tiếng ở Shinjuku, Tokyo, tập trung nhiều quán bar, club, và cả các host club. Moe-sode (萌袖): Kiểu tay áo dài hơn cánh tay, che một phần hoặc toàn bộ bàn tay, được cho là tạo vẻ dễ thương, đáng yêu. Abe no Seimei: Một Âm Dương Sư (Onmyoji) huyền thoại của Nhật Bản vào thời Heian, nổi tiếng với tài năng và phép thuật. Âm Dương Sư (Onmyoji): Những người thực hành Âm Dương Đạo (Onmyodo), một loại hình chiêm tinh và ma thuật truyền thống của Nhật Bản. Shikigami (Thức thần): Những linh hồn hoặc sinh vật được triệu hồi và điều khiển bởi các Âm Dương Sư trong văn hóa dân gian Nhật Bản.