Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 05: Một khi mối quan hệ đã thay đỗi, nó sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. - Chương 5-1: Buổi học nhóm

Tan học ngày hôm sau lễ hội văn hóa, chẳng hiểu sao ngoài túi của mình, tôi còn phải tay xách nách mang thêm ba cái túi nữa trên đường từ lớp đến thư viện. Đã vào tuần thi nên trong túi nào là sách tham khảo, sách giáo khoa, thứ nào thứ nấy nặng trịch. Đã thế, cả ba đều là túi của con gái, với mấy cái huy hiệu và móc khóa dễ thương treo lủng lẳng, càng khiến tôi ngượng chín mặt.

Hỏi túi của ai ư? Của Iori, Mashimo, và Nakama-san chứ ai. Chuyện học nhóm ôn thi với các cô ấy thì cũng chẳng sao, nhưng oái oăm là tuần này họ lại phải trực nhật. Và thế là, tôi đường đường trở thành chân khuân vác. Mọi chuyện bắt nguồn từ việc Mashimo bảo rằng sau khi dọn dẹp xong muốn đi thẳng đến thư viện. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại lanh chanh tỏ vẻ ga lăng: 「Hay để tớ mang túi đi trước cho nhé?」, và kết cục là ra nông nỗi này. Mashimo đã nhanh nhảu rêu rao với Iori và Nakama-san rằng: 「Nghe nói Masaki-kun sẽ mang túi của mọi người đi giúp đó!」 (dù tôi có nói là ‘của mọi người’ quái đâu), thế là hai người họ cũng vui vẻ hưởng ứng: 「Vậy thì, nhờ cậu nhé」, rồi cứ thế dúi túi vào tay tôi.

Trong túi con gái chẳng phải có những thứ không muốn cho con trai thấy hay sao... Tin người quá thể, tôi vừa thầm cằn nhằn vừa lê bước về phía thư viện. Lỡ tôi là một thằng khốn nạn nào đó, lén lục lọi túi xách của họ rồi cười tủm tỉm thì sao? Mấy người này không có khả năng nhận biết nguy hiểm, hay là không nhìn ra được bản tính cầm thú của một thằng con trai trong tôi đây? Dù là vế nào thì tôi cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

「Chào, Masaki-kun.」

Từ sau lưng, đột nhiên có người gọi tên tôi. Giọng nói này là của tay guitar trong Unlucky Diva, Kanzaki Yuuya.

「Yo. Sao thế?」

Quay lại, tôi thấy Kanzaki-kun đang cầm một cây lau nhà. Có vẻ cậu ấy đang trong phiên trực lau dọn hành lang.

「À không, cũng không có việc gì đặc biệt... mà chính cậu đó Masaki-kun, đống hành lý đó là sao vậy?」

「Cái này à?」

Tôi liếc nhìn ba cái túi, rồi vừa thở dài vừa giải thích tình hình.

「Cậu được yêu thích ghê nhỉ.」

「Chỗ nào chứ!?」

Tôi thẳng thừng phản bác. Chuyện được yêu thích và chuyện bị bắt xách túi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đây chỉ đơn thuần là chân sai vặt thôi. Lễ hội văn hóa đã kết thúc rồi, nên tôi cũng muốn cái kiếp nô lệ này kết thúc theo.

「Tớ nghĩ là nếu không tin tưởng ở một mức độ nào đó thì con gái không giao túi cho con trai cầm đâu.」

「Thế à?」

「Là vậy đó. Ví dụ, nếu là Shin-kun thì chắc mọi người đã không đưa rồi, phải không?」

Vừa cảm thấy tay bắt đầu hơi mỏi, tôi vừa thử suy nghĩ một chút. Bị nói vậy mới thấy cũng đúng, có cảm giác như họ sẽ không đưa cho Shin thật. Nếu được tin tưởng thì, đúng là cũng vui thật.

「Mà này, hôm qua sau đó thế nào rồi?」

Kanzaki-kun vừa nhếch mép cười vừa hỏi.

「Sau đó là sao?」

Tôi cố nhớ lại chuyện xảy ra sau khi Kanzaki-kun về hôm qua, nhưng chỉ nghĩ ra được sự hèn nhát của bản thân và việc bị kẻ phá đám xen vào.

「Thì đó, Giáng Sinh đó. Cậu mời được Asamiya-san đàng hoàng chưa?」

「...Vì có kẻ phá đám vào nên tớ đã không thể nói ra lời cuối cùng.」

「À... ra là vậy.」

Có vẻ như cậu ấy cũng đã hiểu ra ngay khi nghe từ khóa ‘kẻ phá đám’.

「Mời thì lúc nào cũng mời được mà. Cố lên nhé.」

Kanzaki-kun động viên như vậy rồi lại tiếp tục công việc lau dọn hành lang.

Tôi cũng đáp lại qua loa, 「Ừ thì」, rồi lại tiếp tục bước về phía thư viện. Dù nói là vậy, nhưng nếu lúc nào cũng mời được thì tôi đã chẳng phải khổ sở. Ví dụ như giờ nghỉ trưa, tôi đã định mời em lúc ăn cùng nhau, nhưng Iori lại được nhóm của Shirakawa Rio rủ ăn cùng, một chuyện khá hiếm, nên buổi trưa hai đứa lại ăn riêng. Hộp cơm từ hôm nay cũng là do mẹ tôi làm, nên tôi cũng không có lý do gì để ép em ở lại, thế là mất toi cơ hội.

Sau giờ học thì lại có Mashimo và Nakama-san ở đây, mà tôi cũng sắp phải đến lớp học thêm rồi, nên lúc về cũng không thể đi riêng hai người được. Nghĩ kiểu gì thì hôm nay cũng khó mà mời được. Cứ thế này, tôi sợ mình sẽ lần lữa rồi không mời được mất.

Đến thư viện, tôi tìm một bàn bốn người rồi lấy cuốn bài tập Toán ra khỏi túi, bắt đầu giải các bài tập thực hành. Tuy nhiên, tôi không tài nào tập trung nổi và nhanh chóng bị cuốn vào mớ suy nghĩ hỗn độn.

Dĩ nhiên, điều tôi bận tâm là về những lời nói của Shirakawa Rio. Tôi muốn biết dựa vào đâu mà cô ấy lại nói như vậy.

Hôm nay ở trong lớp cũng cực kỳ khó xử. Lúc ánh mắt chạm nhau, cả hai đều lảng đi một cách không thể thiếu tự nhiên hơn, và chúng tôi cứ tránh mặt nhau đến mức có lẽ người ngoài cũng nhận ra có chuyện không ổn.

──Thiệt tình, rốt cuộc là sao chứ... Chẳng hiểu gì cả.

Vừa nghĩ đến đó, tôi giật mình gãi đầu. Công thức đã dừng lại ở dòng thứ hai. Tôi cố gắng tập trung lại để giải tiếp bài toán, nhưng một lúc sau tay lại dừng lại giữa chừng.

Lũy thừa của cosine thì phải làm thế nào nhỉ. Tôi đọc phần giải thích sơ sài chỉ ghi mỗi đáp án, nhưng lại không hiểu các thuật ngữ. Có vẻ phải dùng một thứ gọi là Định lý De Moivre, nhưng tôi lại không biết cái định lý đó là gì. Tôi thở dài, lật qua lật lại sách giáo khoa, nhưng vẫn không có. Đừng có cho bài tập thực hành mà trong sách giáo khoa không có chứ, tôi vừa bực bội, vừa tra trong sách tham khảo, và cuối cùng cũng tìm thấy tên của ngài Abraham de Moivre.

Trong lúc tôi còn chưa giải xong bài đầu tiên, thì có vẻ đám bạn học đã dọn dẹp xong, họ lần lượt kéo đến. Iori và mọi người rối rít cảm ơn tôi vì đã giữ chỗ và xách túi, rồi ngồi xuống ghế và bắt đầu học bài của riêng mình. Lúc đó, Iori tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi, khiến tim tôi có chút hẫng đi một nhịp. Chiếc bàn bốn người ngay lập tức tràn ngập hương thơm ngọt ngào của con gái, khiến tôi căng thẳng một cách kỳ lạ.

Tôi đã nghĩ không biết buổi học nhóm này có phản tác dụng không, nhưng trái với cảm giác đó, sự thật là tôi cũng cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ lùng. Tôi tự cổ vũ bản thân đang sắp sửa lâng lâng, rồi lại tiếp tục giải các bài toán khó hơn.

Thực tế thì, sau khi học cùng bốn người, tôi mới nhận ra, bây giờ nghĩ lại thì việc chọn những người này có hơi sai sai. Tất cả đều là dân ban xã hội, nên các môn sở trường đều trùng nhau. Nakama-san thì giỏi tiếng Anh và các môn Lịch sử, Iori và tôi thì giỏi tiếng Anh và Quốc ngữ, còn Mashimo thì chỉ giỏi mỗi tiếng Anh... Chẳng có ai có thể dạy được các môn tự nhiên cả.

「Toán với các môn khoa học thì tính sao đây...」

Hoàn toàn không thể bổ trợ cho nhau. Thế này thì buổi học nhóm còn ý nghĩa gì nữa.

「V-Vậy thì, hôm nay Masaki-kun phụ trách môn Toán nhé.」

「Không, tớ dở môn này lắm.」

Tôi quay sang phía Iori, dùng ánh mắt cầu xin được đổi vai trò phụ trách môn Toán.

「Nhưng mà, tớ cũng dở lắm...」

「Tớ cũng chịu môn Toán.」

Iori và Nakama-san đồng thanh trả lời. Còn Mashimo... thì khỏi phải bàn rồi.

「...Này. Sao lại không thèm nhìn về phía này vậy?」

Có lẽ đã đọc được suy nghĩ của tôi, Mashimo ngay lập tức lên tiếng phàn nàn.

「Thì, tại trông cậu có vẻ dở nhất mà.」

「Sao lại có thể khẳng định chắc nịch thế chứ—... Mà đúng là tớ dở thật.」

「Thấy chưa, dở thật còn gì.」

Tôi thở dài, rồi nói, được rồi, và chấp nhận.

「Nhưng mà, tớ cũng có nhiều chỗ không biết đâu nên lỡ không trả lời được thì đừng có phàn nàn đấy. Với lại, nếu mai cũng học thì nhờ ai đó rủ một người ban tự nhiên đến đi.」

「Bạn ban tự nhiên à... Fumi có không?」

Nakama-san lắc đầu. Iori cũng mới chuyển trường chưa được bao lâu nên cũng vậy.

Tôi thử nghĩ đến những người bạn ban tự nhiên, nhưng vốn dĩ tôi đã có ít bạn. À mà, ở Khoa Thông tin có vài đứa nói chuyện được, nhờ bọn nó thì chắc cũng được thôi. Nhưng nếu được thì tôi muốn nhờ một người thân hơn.

「...A. Này Masaki-kun, Kanzaki-kun học Khoa Phổ thông nhưng, chẳng phải cậu ấy nói là ban tự nhiên sao?」

Lời của Iori khiến tôi giật mình. Tôi lờ mờ nhớ ra mình đã có cuộc nói chuyện như vậy với Kanzaki-kun.

「Thiệt hả!? Kanzaki-kun là cái anh chơi guitar đó phải không!?」

「Ừm.」

Lâu rồi mới lại được nghe câu 「Thiệt hả!?」 của Mashimo.

「Hôm qua tớ mới thấy lần đầu mà thành fan luôn rồi đó. Nhất định phải rủ anh ấy đến đó nha!」

Tôi cười gượng rồi tạm thời gật đầu. Sau khi thấy phản ứng này của Mashimo, tôi không thể nào nói ra được rằng, có lẽ sẽ không được vì cậu ấy đã có bạn gái.

◇◇◇

「Masaki-kun, cậu giải được bài số phức này không?」

Khoảng một tiếng sau khi bắt đầu học, Iori chỉ vào một bài tập nâng cao trong sách.

「À, bài đó à. Tạm thời thì được.」

Đó chính là bài toán tôi vừa vật lộn để giải xong lúc nãy. Rõ ràng là ở cấp độ thi đại học, nhưng riêng bài này thì tôi có thể dạy được.

「Đặt z = a + bi thì sẽ ra được z - w, đúng không?」

「Ừm, tớ làm được đến đó rồi. Sau đó bình phương lên, phải không?」

「Đúng vậy.」

「Sau đó thì...」

「a bình phương cộng b bình phương bằng 36, nên thay b vừa tìm được từ bình phương của z - w vào thì sẽ ra được a.」

「A, ra là vậy. Thế là sẽ ra được hai giá trị của z nhỉ.」

「Ừ. Sau đó thì áp dụng vào công thức đó, rồi dùng cái định lý De Moivre gì đó là ra. Nhân tiện, cái De Moivre đó hình như không có trong sách giáo khoa, nên dùng sách tham khảo này đi.」

Tôi mở đến trang có giải thích về Định lý De Moivre rồi đưa cho Iori. Tôi thầm nghĩ, may mà lúc nãy đã làm bài này rồi. Nhờ vậy mà giữ được thể diện.

「A, Masaki-kun đang nói tiếng vũ trụ gì đó...」

Mashimo ngồi đối diện, ngây người nhìn chúng tôi.

「Tiếng vũ trụ gì chứ... Mà, đúng là sau đó phải tìm ra H từ phương trình đường thẳng PQ và OR, với một đứa ghét Toán như tớ thì cũng phải mất một lúc mới hiểu được.」

Mới lúc nãy thôi, tôi cũng đã phải căng mắt ra chiến đấu với cuốn sách giải thích chỉ ghi mỗi đáp án.

「A, Masaki-kun thông minh ghê nhỉ—」

Mashimo nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

「Không, nên tớ mới nói là—」

「Nếu Masaki-kun giỏi Toán đến vậy thì, cái cậu lúc nãy nói... Kanzaki-kun thì phải? Không cần phải miễn cưỡng mời cậu ấy đến cũng được mà?」

Ngay lúc tôi định phản bác rằng đây không phải là chuyện thông minh hay không, thì Nakama-san đã nói một câu không thể tin nổi.

「Th-tha cho tớ đi. Bài lúc nãy là do tớ tình cờ làm trước rồi nên mới dạy được thôi, chứ ví dụ như bài nâng cao số ba này thì nhìn lần đầu chắc chắn chịu chết. Với lại, Sinh với Hóa tớ cũng mù tịt luôn.」

Lần này thì tôi phải phản bác lại. Không thể cứ bị cuốn theo rồi chấp nhận mọi chuyện được. Con người có rất nhiều việc không thể làm được.

Cuối cùng, tôi cũng đã trốn thoát được và thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một cảm giác thật kỳ lạ. Cứ như thế này, học nhóm mấy người, mà ngoài tôi ra thì toàn là con gái... Đây là lần đầu tiên tôi có trải nghiệm như vậy, nhưng không hiểu sao lại thấy rất tự nhiên.

「Sao thế?」

Có lẽ thấy tôi đang đăm chiêu suy nghĩ, Iori nhìn sang.

「Không, chỉ là tớ thấy lạ thôi.」

「Lạ là sao?」

「Thì tại... bọn mình mới bắt đầu nói chuyện với nhau vài tháng gần đây thôi, đúng không? Vậy mà lại tự nhiên học nhóm với nhau thế này... cảm giác cứ là lạ thế nào ấy.」

「Bị nói vậy mới thấy, đúng là thế thật. Trước giờ chúng ta gần như chưa từng nói chuyện với nhau...」

Nakama-san cũng gật đầu như thể bây giờ mới nhận ra.

「Đúng là trước đây trong số các bạn nam Khoa Ngoại ngữ thì chỉ có Shin là hay giao lưu... mà, thế cũng tốt mà, phải không? Dù không có lý do gì rõ ràng, nhưng thân nhau hơn thì cũng đâu có mất mát gì đâu, nhỉ?」

Mashimo nói tiếp lời cô ấy. Nụ cười của Mashimo sau khi nói câu đó, tôi thấy thật dễ thương, và những lời nói của cô ấy khiến lòng tôi nhẹ bẫng. Tôi đã có thể tin chắc rằng, ít nhất là với ba người này, tôi không hề bị ghét.

Nhân tiện, lý do chúng tôi có thể thân nhau hơn, tôi nghĩ phần lớn là nhờ sự tồn tại của Asamiya Iori. Sau khi quen biết em, bên trong tôi đã có sự thay đổi, và rồi xung quanh cũng thay đổi theo──tôi cảm thấy như vậy. Còn Iori thì đang vui vẻ gật gù trước những lời của Mashimo.

Thật ra, tôi đã phân vân không biết có nên hỏi ý kiến ba người họ về chuyện Shirakawa đã nói không. Nhưng, để làm vậy thì tôi phải kể cả chuyện mình bị từ chối, và vẫn có những phần tôi không muốn nói ra. Chuyện đó, nếu được thì tôi không muốn kể.

Nhưng, tôi đã nhận ra rằng mình không cần phải hỏi những chuyện như vậy nữa. Ít nhất, ba người ở đây khác với Shirakawa. Chỉ cần biết được điều đó thôi, tinh thần tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến buổi học nhóm hôm nay trở nên vô cùng ý nghĩa.